Thứ Sáu, 4 tháng 3, 2011

Văn - Truyện ký


 
     Sau cả tuần bàn bạc, hai giờ sáng thứ bảy khởi hành. Cũng mấy gương mặt cũ mèm đậm nét thời gian. Cũng những phút chờ đợi xe và những phút chờ đợi những điều bất ngờ mới mẻ đầy tiếng ồn và tiếng cười vui vẻ. Tới giờ hẹn, chưa thấy xe, Tú điện nói sao chậm quá! Tui đợi nảy giờ, vô ra “đái” hết ba lần rồi! Xe đang kẹt ở cửa hẻm vườn xòai đợi nứng Thanh giao nhà thơ. Đợi gần mười phút, trên xe có tiếng động: ”Trời ơi! “Làm dấu” gì lâu quá vậy!”. Rồi nhà thơ cũng xuất hiện, câu đầu tiên là :” Tui chửi…cha ai kể chuyện cười trên xe!“. Bọn con trai có Thu, Kiệt, Lực nghe mà bất ngờ, nín khe luôn! Lên Sóc Vồ đón Tú và Trí Hiền, câu đầu tiên của Tú là hỏi Chuôn: ”Mày xức dầu chưa?”. Té ra chiều qua nhà thơ ăn gì đó nhằm có con vi khuẩn lén núp sẵn bên trong nên đang đau bụng…sợ cười!
    Qua trung tâm Củ Chi, qua ba bốn cái xuyệc đường, qua cái nghĩa trang nhỏ, gặp căn nhà nhỏ bên con đường đất nhỏ, cả xe mừng vì tìm đúng chỗ được chỉ dẫn. Nứng ra đón. Tổ ấm của cặp chim câu ẩn mình trong ngõ vắng đầy cây xanh bóng mát. Tay bắt mặt mừng vì…không đi lạc. Cả nhóm hè nhau làm bếp. Dĩ thực vi tiên mà! Bốn bà bếp, ba ông phụ bếp và một nứng đi tới, đi lui “chỉ huy” vì không có việc gì phù hợp! Coi nứng mấy ngày này vui vẻ, hồng hào, trẻ ra. Chắc vì vừa bỏ được một gánh lo. Ánh, sau ca mỗ non nữa tháng, vẫn còn hơi xanh và chắc vòng eo có thon lại đôi chút, líu lo…làm bếp! Chuyện bếp tạm ổn, bọn con trai theo nứng vô phòng sách nghe chuyện cũ. Nứng giới thiệu kho sách cổ khá đồ sộ của nứng có được qua bao năm lần mò ở những tiệm bán sách báo cũ trên cả nước. Nứng giở từng trang giấy ố, cong những truyện Hán Nôm viết tay rất cẩn thận và đẹp cách đây hàng thế kỷ và giải thích do ai viết, nội dung gì…Và nứng đã có được do đâu, lúc nào…. Qua nhiều quyển sách được giới thiệu, mới thấy được sự ly kỳ của chuyện sưu tâm sách cổ và nổi niềm đam mê của nứng. Quả hòai bão của nứng đáng trân trọng, tiếc giới trẻ nay tính thực dụng cao, ít người quan tâm tới kho tàng văn chương Hán Nôm cha ông. Nứng đang cố gắng mang phần sức không nhiều của đời mình để lại thế hệ sau có cái thuận lợi nhất trong việc tra cứu, tìm hiểu dòng văn học không dài trong lịch sử này. Tôi hỏi theo nứng kho sách cổ của nứng trị giá khỏang bao nhiêu. Nứng cười nói không biết. Thằng bạn nói nhỏ:” Nứng không xác định, lở nứng có gì, Ánh biết giá nào mà bán!!!”. Rõ cái miệng này đáng thưởng…băng keo.
    Thức ăn được dọn, dưới sàn, cạch cửa nhà sau, gió lùa mát rượi. Sáng khi lên, nhóm đã mang theo tép tươi, gạo thơm, tính làm món ăn dân giả. Không dè Ánh còn thêm bún, thịt, cá, chim, bánh tráng Trảng Bàng và nồi lẫu Thái… khiến đồ ăn ê hề. Nhà thơ lo dọn đổ ăn lăng xăng, cười thỏai mái. Chắc do bụng hết đau hay do chắc mẫm nhà vệ sinh kế bên không lo sợ gì. Ánh nói bụng tui lành, không còn sợ sút chỉ nữa! Vậy là Tú nổ, từ chuyện cái phụ khoa. Tú kể :” Một bà mắc cái tật nói tục, câu nào cũng kèm theo cái từ l… cửa miệng. Một lần, gặp anh cán bộ xã hỏi bà đi đâu đấy? Bà trả lời là bà đi khám l…! Anh cán bộ xã quát: ”Bà không được nói là đi khám l… mà phải nói là đi khám phụ khoa, nhớ chửa? Lần sau mà bà nói thế là tôi phạt bà về cái tội nói tục đấy”. Vừa lúc đó, có một anh đi đâu đâm sầm vào bà ta, bà ta chửi: ”Đồ mắt … !” Nhưng thấy anh cán bộ xã còn đứng đó, bà vội sửa: “Đi đứng thế hả, đồ mắt… mắt… phụ khoa!”.
    Rồi Tú chuyển sang đề tài liên quan tới cái vừa kể:” Hai anh em song thai trong bụng mẹ nói chuyện với nhau. Thằng em hỏi thằng anh:

- Sau này lớn lên anh sẽ làm gì ?

- Tao sẽ làm thợ điện để thắp sáng, trong này tối quá. Thế còn chú ?

- Em sẽ làm cảnh sát để bắt cái thằng đầu trọc - tối nào nó cũng lấy gậy gõ vào đầu chúng mình, không những thế, nó còn nhỏ nước bọt lên đầu chúng mình nữa !”.
   Biết là chuyện đã cũ, nhưng lại mới qua cái duyên mỗi lần kể khiến tiếng cười không thôi, khiến có người…đau bụng. Trí Hiền chạy vội lục vali lấy thuốc! Chủ chùa này hơi ngây thơ! Chuyện cười đụng chuyện liên quan, Ánh kể là anh Sâm trước khi về lần này, có đến bác sĩ khai bệnh để được mua bốn viên viagra tặng người bạn già trong nước để mong bạn kia tè…không ướt dép. Ánh không ngờ anh Sâm trước đó đã kể cho bọn con trai và đã nói đã tặng ông bạn kia…ba viên thuốc. Kiệt có dịp lên tiếng:” Hà hà, vậy là phải truy tìm viên viagra thất lạc! Lập chuyên án, xác định viên thuốc kia có liên quan chuyện gì khác không!!! Hà hà!”. Không dè tự nhiên mọi người cười vui cái đùng. Đầu óc người lớn tuổi chắc có mối dây liên kết do thời gian, do mối quan hệ tình cảm…nên có chuyện như câu nói của Kiệt mọi người có ý nghĩ giống nhau nên cùng cho một kết quả gây tiếng tiếng cười vui. Nhưng cụ thể ý nghĩ của mọi người là gì người đọc tự suy diễn để tạo ra khám phá bất ngờ mới.
   Nhóm nữ chiếm phòng riêng, kín đáo nên tâm sự sôi nổi hay rầm rì gì không biết, quên hết thời gian, khiến nồi cháo khuya lên mùi khét khá lâu hỏng ai hay!. Con trai chung phòng với nứng, chung vui với nứng tới non nữa đêm bên bàn bài tiến lên. Cũng mừng nứng khỏe, ngồi giơ tay đánh…bài ngon ơ, trong khi Kiệt phải vừa nằm vừa đánh. Nứng, chắc vui, đánh quá nên cuối cùng thua hết ba đồng. Phòng bốn người thong thả nghe tiếng mưa rơi rì rào trên mái tole suốt đêm, thả hồn vào khung cảnh nữa quê để bay vào giấc ngủ ngon. Buổi chia tay đầy bịn rịn sau buổi cà phê và ăn sáng thịnh sọan. Con chó ngoan sủa khách cả ngày hôm qua, sáng nay cũng vui theo chủ và khách, quyết tâm đứng chung chụp hình dù Ánh đã mấy lần đẩy nó đi! Cái vui lan tỏa quá chừng hén! Hy vọng cái vui đó sẽ tiếp thêm sức để ba ngày sau đôi chim này sẽ bay về Mỹ.
                                                                      HQL -  Củ Chi, chủ nhật 2 tháng 8 năm 2009

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lâm Thanh Sơn Tết Đoan Ngọ nhăm ngày mùng 5 tháng 5 Âm lịch hằng năm là một ngày Tết truyền thống tại một số quốc gia Đông Á như Việt Nam,...