Thứ Năm, 10 tháng 3, 2011

Văn - Truyện ký

Một chuyến xuyên bang

          Có những người bạn thân thiết một thời đi học, thời gian trôi chảy, tứ tán biệt tích biệt tăm, chợt nghe đâu đó cái tên, vài lần email dò hỏi, mấy cú phone chào nhau, đôi khi chiết chat trên mạng… vậy mà có nhớ mặt ngang mũi dọc của nhau ra sao đâu, kể từ lúc xa rời trường cũ mấy chục năm biền biệt, biết bao nhiêu là vật đổi sao dời.
         Bây giờ ở xứ Mỹ mênh mông này, tui có dịp đi đây đó nhờ anh xã retired dẩn dắt chỗ nọ chỗ kia và mỗi khi có dịp tui lại lục tìm vài ba cái địa chỉ bạn bè để may ra mò được tên HD nào đó thất lạc bên trời lận đận.. Bạn bè tui thì ở khắp mọi nơi, tha phương tứ xứ mà, nhưng chắc đứa nào cũng mang tâm trạng nôn nao khi nhớ về kỹ niệm thời đi học, nghe tụi nó 8 trên mạng thì biết liền, và dĩ nhiên tui không bỏ lỡ cơ hội để kết nối với bạn bè khi có thể được.
     Nghe nói mùa thu ở Washington rất đẹp với rừng lá đổi màu như trong phim tình thơ mộng.., sẳn có mấy ông bạn của Nứng rủ lên chơi, tui nhìn bản đồ rối nùi như mớ bòng bong và nhấc phone gọi Hai lúa cầu may “ Hey, tui lên Wash. DC mà có gần chỗ ông ở không vậy? - Có 4 giờ lái xe chứ mấy, cho địa chỉ đi, tui lại chở đi chơi, mấy thưở mới có dịp gặp mặt nhau cho biết..” thấy tui ngập ngừng Hai lúa bồi thêm liền tù tì “ Yên tâm đi, tui chạy xuống được mà, sẳn dịp lên nhà tui chơi cho biết, tui xin nghĩ thêm một ngày nữa để đưa ông bà ra phi trường về lại TX..” Nghe giọng nói sốt sắng của “hén” mà ..thương. Hồi đi học, nói thiệt tui với hén chẳng quen biết gì hết vì học khác lớp, chẳng qua nhận bà con HD là do mấy năm sau nầy ai đó “lượm” được email bỏ vô xóm nhà lá, 8 riết rồi thành thân thích hồi nào chẳng hay! Trên vùng miền Đông lạnh lẽo, dân HD chỉ có Hai lúa và 2 tên đực rựa nữa là Tí Lai và Thoại Ph.D.. Chuyến đi nầy nếu gặp được nhau thì quá vui, nhưng đến chỗ hẹn để mà nhận dạng đương sự mới là khó, giống như chơi trò tìm bạn bốn phương “ mình mặc áo đỏ, còn cậu đội nón màu gì?” chời ơi, tình hết biết! Thế là tui Ok và chờ đợi ngày tái nạm.
    Mới 7g sáng đã nghe d/t reo um sùm. Té ra Hai lúa tới sớm hơn tui tưởng, anh chàng rời nhà ở NJ từ tinh mơ lúc 3giờ sáng để tránh kẹt xe, buồn ngũ quá phải tạt vô đâu đó làm ly “xây chừng” cho tỉnh táo, tui biểu hắn ở yên tại chỗ tui sẽ chạy ra cho khỏi mất công tìm nhà, vốn ở khu mới xây, không quen với hắn cho lắm.
     Khi tui còn đang lớ ngớ tìm chiếc xe màu xanh như lời đương sự mô tả thì bên kia đường đã thấy Hai lúa vẫy tay rối rít, vậy là hén nhắm mục tiêu nhanh hơn tui. Xuống xe tay bắt mặt mừng chưa xong thì hén lật đật khoác áo long bào cho “sư ca” trong khi miệng tía lia “Chuẩn bị cái áo sẳn để Nứng khỏi bị lạnh..” Lạnh đâu chưa thấy chứ thấy Nứng cảm động ấm lòng với tấm chân tình của dân HD nầy lắm lắm.. Về nhà sau nầy Nứng nhắc hén hoài, làm mình cũng mát ruột.
     Mấy ngày trước anh bạn của nứng cũng chở đi vòng vòng Thủ đô Hoa thịnh Đốn thăm viếng những nơi “sừng sõ” nhất nước Mỹ như Ngũ giác Đài, Toà Bạch Ốc, Quốc hội, bức tường tưởng niệm quân nhân Mỹ chết trong chiến tranh VN, Tháp bút chì khổng lồ soi bóng xuống bờ hồ nhìn qua tượng đài Lincoln hoành tráng.. coi như là biết chút đỉnh xứ người, nên khi lên xe Hai lúa đề nghị đi thẳng lên NewYork để tranh thủ thời gian. Trên đường ghé thăm nhà thờ Mẹ VN, do Cha Long cất đầu tiên khi có người Việt định cư ở đây, lối kiến trúc với mái ngói cong cong giống như ..chùa, cũng có trống, có chuông, có hòn non bộ nước chảy róc rách, hoa lá cây kiểng y chang như ở quê mình, chắc hẳn đã làm nguôi ngoai nỗi nhớ nhà của con chiên xa xứ.
Gọi là Hai lúa vì hén là dân miệt vườn thứ thiệt ở Ba Rinh, chứ ở xứ Mỹ nầy anh chàng không lúa chút nào, lái xe ào ào trên những con đường thênh thang thẳng tắp, hai bên đường là rừng lá vàng đỏ tím nâu, đẹp như tranh vẽ trong ánh nắng rực rở của mùa thu, tui ráng bấm máy để có mấy tấm hình đem về làm quà cho các bạn ST, mặc dầu tui biết đẹp cở nào cũng không bằng con đường Giao Hạ phượng đỏ hay Hoàng thị lá vàng một thời hoa bướm của tụi mình.
     Định ghé qua nhà Thoại thì nghe nói anh chàng đang lu bu việc nhà cửa con cái sao đó nên cả bọn hẹn khi khác, gọi d/t hỏi thăm thì anh chàng có vẽ tiếc hùi hụi, quay qua trách Hai lúa sao không nói trước để thu xếp gặp nhau.. Nứng khen giọng nói Thoại nhỏ nhẻ hiền khô, tui xúi nứng bữa nào lên chát với xóm nhà lá của tụi tui thì hiền dữ biết liền!
      Bắt đầu chuyến du lịch xuyên bang khi qua Baltimore bằng đường hầm chui dưới sông dài hơn 3km ( nằm dưới Baltimore Bay) kế tiếp băng ngang Delaware trên chiếc cầu cũng đẹp nổi tiếng (Delaware Memorial Bridge) để vào NJ.., lại chui vào Holland Tunnel nằm dưới vịnh NewYork, đường hầm sáng trưng dài hun hút. Biết chắc đất nước người ta xây dựng công trình là an toàn trên hết, nhưng sao tui run quá, nó mà xì chỗ nào thì có nước ..bà hú! Qua hết đường hầm rồi tôi mới thở phào. Gà chết thiệt.
    Thành phố NewYork hiện ra bên kia sông như trong phim với những toà nhà chọc trời cao ngất, thấy xa xa tượng Nữ Thần Tự Do nằm ở giữa vịnh. Vì là cỡi ngựa xem hoa nên cả bọn chỉ ngắm cảnh vật bên ngoài như xem nơi toà tháp đôi (Ground Zero) bị sập trong vụ 911. Đúng là tai họa từ trên trời rơi xuống khiến cả thế giới bàng hoàng, bây giờ người ta rào lại để xây dựng cái gì đó với ngổn ngang những xe cẩu bên trong.
     Xe chạy qua khu phố Tàu tràn ngập chợ trời bán buôn ì xèo, người đi bộ nhởn nhơ giống như trong Chợlớn với những dãy nhà xây dựng theo lối kiến trúc xưa. Lại dọc theo bờ sông nơi có chiếc máy bay gần đây khi vừa cất cánh bị mấy con chim bay vướng vào cánh quạt làm máy bay rơi, ông phi công dũng cãm hạ cánh an toàn trên sông, không ai bị thiệt mạng, người ta tin rằng những vong hồn của người chết trong vụ 911 đã giúp máy bay thoát nạn một cách thần kỳ. Một huyền thoại ở xứ người, ai nói dân Mỹ không tin dị đoan!
     Trên đường trở về lại NJ, vượt George Washington Bridge cũng hùng vĩ không kém, ghé Philadelphia (cố đô Mỹ) thăm ông chú cuối cùng của dòng họ Hai lúa đang bị một căn bệnh hiểm nghèo, nhưng tiếc là không vào bệnh viện được. Nghe tin bạn cùng trang lứa như vậy Nứng cũng băn khoăn cho tuổi già của mình. Trời kêu ai nấy yes mà, nên còn khỏe là còn dung dăng dung dẽ, dắt dzợ đi chơi …
Khi xe trở về lại NJ ngang qua sông Delaware , Hai Lúa bổng ngừng lại cho du khách ngắm hòang hôn trên cầu Benjamin Franklin và tức cảnh sinh tình làm 4 câu thơ lục bát


“Ta đứng ngắm sông quê người


Nhớ về sông Cửu phương trời mờ xa


Ngắm sông lòng bỗng xót xa


Đớn đau cho cảnh bôn ba xứ người”

     Vậy là kết thúc chuyến du lịch xuyên bang, đi qua các thành phố lớn nhỏ từ Virginia đến New York suốt 12 tiếng đồng hồ. Quả là một thành tích của Hai lúa.. tui phải cám ơn anh chàng về cái nhiệt tình đối với cặp chim ..cánh cụt này. Đâu phải ai cũng có cơ hội rong chơi đây đó như vậy.
Trạm cuối cùng là đột kích cơ ngơi của Tí Lai mà không báo trước, anh chàng nầy thuộc loại siêng năng bẩm sinh, qua Mỹ chịu khó cày nên cũng khá giả với nghề sửa xe hạng nặng, một mình một cõi, lủi thủi làm ăn và ít có cơ hội gặp bạn bè.. Hồi đi học cũng có máu văn nghệ văn gừng theo nhóm du ca trong trường, cái giọng pass rè nên tụi tui đặt chết tên là Tí Lai ( khào khào như nói tiếng nước ngoài.)
Hai lúa muốn thử bộ nhớ của Tí lai nên không thèm giới thiệu nhân vật chánh, ai dè vừa gặp mặt là hắn đã kêu lên sửng sốt “Oh man! NA đây hả? Oh man, lâu quá mới gặp” bàn tay đầy dầu mở của hắn xiết chặt tay tui làm cảm động quá, hắn vẫn nhớ bạn bè đấy mà, cả bọn ngồi xuống giữa kho hàng ngổn ngang bù lon con táng xe cộ máy móc tùm lum trong khi hắn lăng xăng tìm mấy lon bia.. Nhìn hắn vẫn vậy sau mấy chục năm, dáng cao to nhanh nhẹn, dĩ nhiên là có bụi phong trần nhưng vẫn còn đẹp chai! Hắn kể huyên thuyên về ST, về kỹ niệm thời đi học, nhắc đến tên từng thằng bạn hồi xưa, về góc nhà NHVõ mà bọn hắn thường tụ tập mỗi chiều để ngó ông đi qua bà đi lại trên con đường giữa dẫn qua cầu quây...Hai lúa sợ nứng mệt vì ngồi xe cả ngày nên cáo từ ra về, Tí lai tiễn khách mà lòng lưu luyến, Ừ, biết chừng nào mới có dịp gặp nữa! Tới phiên tui xiết chặt bàn tay đầy dầu mở chai sần của hắn mà thương!
     Về nhà Hai lúa, tắm rửa nghĩ ngơi sau một ngày đàng ngồi xe mõi lưng ‘tăng-kể’, ăn bữa cơm rau mồng tơi sao thấy ngon bất biết như ở quê nhà, 3 tên bạn ở đây đều lấy vợ muộn nên đứa nào con cũng còn nhỏ híu, trong khi chung lớp ở VN, bạn bè đều đã làm sui, đã thành ông nội bà ngoại hết rồi. Hai lúa có 2 đứa con gái rượu, đứa lớn nhất mới 13, ngoan ngoãn dễ thương, nói tiếng Việt rành như Daddy của nó, nghe đâu HN và Hai lúa định kết thông gia, nói giởn thôi nhe, sui gia binh con, dễ sứt mẻ tình bạn lắm đó, hổng tin làm thử coi!
    Tí lai chắc cũng nôn nao khi gặp lại bạn cũ, nên hắn đóng cửa kho sớm về nhà, xách chai rượu Tây và bịch đậu phộng chạy qua nhà Hai lúa họp bạn. Những câu chuyện cũ lại nối tiếp, chén chú chén anh, tui nhớ ra là mình có đem theo cái laptop, hình bè bạn HD thì lúc nào cũng kè kè trong máy nên mở ra cho hai chàng coi để nhớ lại ngày xưa Hoàng thị. Từng khuôn mặt hiện lên trong tiếng kêu đầy hào hứng của Tí Lai và Hai lúa “ nè tui đứng kế thằng Chung mập nè, Chuôn hả, tui nhớ hay ôm mấy cuốn sổ đi ngang lớp tui hoài, Kiển Phú Tâm nè, Võ nè, Kiệt nè, Lộc cồ, Sơn cận, Lực, Minh,ThuHương, HồngNhan…hình thằng Thoại nhỏ xíu con đứng cạnh Huỳnh Thái dòm là biết liền..” hết hình xưa rồi tới hình nay, đủ mặt bá quan văn võ, sau mỗi cái click là tiếng “oh man” đầy phấn khích của Tí lai, bất chấp khuya lơ khuya lắc và cả nhà gia chủ thức ngũ ra sau, Nứng nằm ở góc phòng ngáy o o nhưng lâu lâu cũng giật mình vì tiếng ồn ào của đám bạn vợ chụm đầu bên bàn nhậu.
       Sáng sớm lại lên xe ra phi trường bay về TX, Hai lúa thấm mệt nhưng cũng hết lòng vì bạn, dọc đường lại kể chuyện nầy chuyện kia cho nứng nghe quên mất đường dài...
   Ừ, mấy khi gặp được nhau, tâm tình cho thoả lòng, tui rủ 3 tên miền Đông năm sau bên Cali có họp mặt, ráng xin vợ con cái giấy phép qua đó gặp đủ bạn bè, tha hồ mà tâm sự…kẻo chát trên mạng hoài cũng thấy ấm ức vì không nhìn tận mặt dễ thương của nhau.
    Tới phi trường DCA cũng còn kịp thở vài ba hơi, đang định bắt tay từ giã Hai lúa với lời cám ơn nồng nhiệt về chuyến đi chơi thú vị hôm qua thì thấy ..vợ chồng Tổng thống Obama đi đâu sớm, đang đứng xớ rớ gần đó mà không thấy FBI đâu hết, tui liền nhào vô xin chụp chung tấm hình “bắt quàng làm họ”. Chời ơi ! Hổng tin hả, post lên cho coi nè, vợ chồng tui lùn tịt nên đứng trước, còn ổng bả đứng phía sau cười thân thiện.

                                                                                                                 Oh man, đã thiệt!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lâm Thanh Sơn Tết Đoan Ngọ nhăm ngày mùng 5 tháng 5 Âm lịch hằng năm là một ngày Tết truyền thống tại một số quốc gia Đông Á như Việt Nam,...