Anh chàng về VN, lý do thì cũng chính đáng :thăm bà Mẹ ̣̣̣nuôi đã gần đất xa trời, thăm mấy ông bạn đã đến tuổi thât́ thập cổ lai hy, người đau kẻ mất..và hàng chục cái cớ năn nỉ ỉ ôi cả mấy tháng trời , thề thốt hứa hẹn thuỷ chung son sắt.. cô vợ đành phải gạt nước mắt ok “một liều ba bảy cũng liều,cầm như con trẻ chơi diều đứt dây..”tình trạng để ổng về VN một mình, dễ bị mất chồng như chơi, hàng trăm ngàn phụ nữ VN ở xứ Mỹ này đã khuyến cáo như vậy mà, lo thì cũng lo, nhưng phải tin chồng mình chứ..anh ấy vốn đàng hoàng hồi nhỏ tới giờ, thôi thì sắp xếp hành lý cho chàng hồi hương với điều kiện : để em tiển anh ra phi trường ...Cali, tới phiên chàng hết hồn, coi bộ vụ này mới à nhe, nhà ở Texas mà tiển tận SanFrancisco..có nghe lộn không đây? Thôi thì nhất vợ, nhì ..chồng, miển cả hai vui vẽ hạnh phúc là tốt rồi..Nàng lên một kế hoạch rất chu đáo, cái list dài thòn tên những đứa bạn HD từ Bắc tới Nam CA, có đứa chỉ biết chát trên mạng mà mấy chục năm chưa hề gặp mặt, có đứa gọi ̣đ/t nói chuyện um sùm mà không nhớ nổi nó có học chung với mình không nữa, thậm chí có đứa hồi đi học chưa bao giờ quen biết dù chỉ một lần ..nguýt nhau, nhưng không sao, miển dân HD là khoái rồi há, đi nửa vòng trái đất, hơn ba chục năm trời, được gặp nhau là duyên tương ngộ chứ còn gì nữa. Thế là nàng hăm hở lên đường, lòng nôn nao y như ngày xưa còn đi học..mình sẽ gặp đứa này đứa kia..
Xuống phi trường San Francisco lúc nửa đêm, anh bạn của chàng ra đón chở một mạch về nhà, một bình nước trà và mấy cái bánh ngọt, vậy mà hai người bạn già cũng rôm rả tới gần sáng..ai bảo đàn ông không biết “tám” đâu.
Ăn sáng ở nhà hàng Thành Được, một chút tâm tình với người nghệ sĩ cải lương, nổi danh từ hồi mình mới biết bò..Bây giờ ở tuổi ngót nghét tám mươi, Ông vẫn còn phong độ và có tâm huyết với nghề, Ông là người đã gầy dựng và bảo tồn nền nghệ thuật cải lương tại hải ngoại, cũng như luôn gắn bó quan tâm tới bạn bè đồng nghiệp ở quê nhà, chụp tấm hình kỹ niệm với ông để mai mốt còn khoe: tui cũng có quen với Út bạch Lan –Thành Được chớ bộ
Một đêm ngũ thẳng cẳng cho lại sức, bắt đầu t́ừ SanJose đi xe bus xuống miền Nam ấm áp, gọi phone cho KC Thành ra đón ở chợ Mỹ Thuận,(cái tên nghe sao mà nhớ bắc MT ghê) gặp nhau sau .33năm, nhận ra ngay cái miệng cười cười, hắn kêu lên: “đâu có thay đổi gì đâu, chỉ hơi bị ..già thôi”, câu này nghe tự ái ha, nhưng thôi hổng thèm cải lộn, chứ thiệt tình cũng muốn nói lại “ừ- hắn cũng đâu thay đổi gì, chỉ hơi bị ..hói đầu thôi”. Nhớ hồi xưa hắn chạy chiếc Vespa, trong khi cả bọn đi xe đạp, mỗi lần đi cắm trại xa, có hắn gánh gồng đủ thứ đồ đạc linh tinh cũng đở,đã vậy còn đèo thêm một em khg biết chạy xe như nhỏ NA..quả là nợ oan gia .Bạn bè nhắc đến KCT sẽ không quên ngón tay bị cụt một lóng của hắn, kỹ niệm trưa .30Tết năm73 hay74 gì đó, hắn ôm cục nước đá tổ chảng, cục đá rớt, hắn đưa tay đở và hắn nhận ra chân lý :cục nước đá sẽ tan đi và lóng tay còn rớt lại...Gặp nhau nhắc lại đủ thứ chuyện,mấy chục năm ở xứ người bon chen mệt mỏi, trí nhớ cũng chập chờn..nhưng không sao, còn thấy mặt là hên rồi .hắn chở đi ăn, buổi chiều nắng gay gắt, hắn lại đổ thừa :chắc tại NA đem cái nóng ở Texas qua, chứ mấy ngày trước đâu có..chời ơi ngồi xe bus cả ngày vừa mệt vừa đói, nhìn qua thực đơn chọn ba chớp ba nháng món “Bún miền Tây” , tưởng gì lạ, té ra là bánh tráng cuốn rau sống,bún, mắm thái,thịt luộc chấm mắm niêm, trông thì cũng hấp dẫn nhưng mà..mùi hương cứ quanh quẩn khắp người, phen này chắc chàng cho ngũ riêng đêm nay...
Có điều ngạc nhiên thú vị là ông chú vợ của Thành lại là bạn đồng nghiệp của anh Sâm 40 năm về trước, họ tình cờ gặp nhau và chuyện trò thân mật..Thế mới biết trái đất quả là nhỏ xíu và vùng Cali này gặp đúng dân HD/ST cũng là chuyện hữu duyên, khi ghé thăm nhà của người bà con xa, hỏi ra con dâu và cậu rể đều là học trò HD, cả bọn ngồi tán cả buổi về chuyện ngày xưa, nhắc mấy ông Thầy cũ, đến những con đường, quán xá quen thuộc ở ST, hào hứng đến tối mịt mới về, cũng phải nói thêm là đi đâu cũng nhờ “thổ địa” KCT lái xe, qua một công cụ yểm trợ đắc lực gọi là street atlas, chứ gặp như NA chắc lạc dài dài..
Hẹn với cặp Hồng Thái là sẽ ghé thăm, Hồng hỏi “bún nước lèo với bánh tầm bì, muốn ăn món nào để Hồng đãi khách”NA thì khoái bún nhưng nghe KCTnói thèm ăn bánh tầm bì, vì món đó it́ thấy bán, nên lật đật order liền kẻo chủ nhân đổi ý.. Tới nơi thì đã trưa,cái bắt tay giữa hai thằng bạn “hồi đó tao với mày chung lớp mà” nghe thắm tình đồng môn ghê, ly sâm bổ lượng mát lạnh, lại thêm tô nước cốt dừa béo ngậy chan vào món bánh tầm bì mới thấy đậm đà lòng hiếu khách phương xa. Huỳnh Thái vẫn không thay đổi trong lối nói chuyện như...bắp rang, kể vụ vượt biên xa xưa, mối quan hệ làm ăn sau 75 “nhất thân nhì thế”...khiến anh Sâm ngẩn ra với những tiếng lóng khó hiểu...Trước khi ra về, Hồng Thái có nhả ý mời bạn ra tiệm Reseda Foot Relaxology xem cơ ngơi làm ăn của hai vợ chồng và massage thư giản, nhưng có cái hẹn của bạn anh Sâm buổi tối , nên đành cáo từ...Trên đường về gọi d/t cho Cẩm Nhung, cô nàng này thật tình hồi đi học chưa một lần quen nhau, chỉ biết danh “siêu quậy” từ Bãi Xàu chuyển qua HD...tên cô nàng có trong nhóm 68-75 trên mạng, và từ ấy đến nay chưa gặp mặt bao giờ, nhưng nghe giọng nói tíu tít ở đầu dây bên kia mới biết lòng dân HD xa xứ thân thiện ra sao “ có mấy tiếng đồng hồ nói chuyện sao đủ, hẹn cuối tuần đi, mấy thuở mình mới gặp nhau mà..”
Xuống xe còn dặn vói “Thành, ngày mai mình lên Tuyết Hạnh nhe” Cái tên không biết có gợi nhớ gì trong đầu chàng về ngày xưa, con nhỏ khuôn mặt trắng hồng, tan học có lắm cái đuôi đi tò tò phía sau...
Anh Sâm bận giờ chót, nên chỉ có NA và KCT đến nhà Hạnh thôi, thế nào cũng có thêm Thắm , Lê Thuỷ ghé, phen này một mình KCT lo “gươm lạc giữa rừng hoa”, anh chàng có quen biết ai đâu, hồi đi học ngây ngô khờ dại là thế...buổi chiều tuyệt vời với nắng vàng như mật ong trên những thãm cỏ xanh, mặc dù đã 6-7g tối, trời Cali lạ lùng ở chỗ đó. T.Hạnh nhà ta đang tất tả với món bún nước lèo, ông xã trợ giúp phần lột tôm, thấy anh Dũng,Thành mừng hết lớn, vậy là có đồng minh rồi, ra ngoài nói chuyện đi, để đàn bà vào bếp...Rồi Thủy tới với một túi cam, hình như năm nay bớt ròm hơn năm ngoái à nhe, nhưng có lẽ chết tên “Thủy ròm” vì bạn bè dễ phân biệt với nhiều Thủy khác..Bàn ăn đã dọn ra, nhưng còn chờ người đẹp Thắm đang trên đường tới…Nàng vẫn trẻ trung xinh xắn mặc dù đã ngoài 50...đi bên ông chồng Hộ Pháp như anh Bình, đố ai mà dám léng phéng...Cả bọn vừa ăn vừa nhắc lại những kỹ niệm thời đi học, tên mấy đứa bạn , tên các ông Thầy, có hai ông rể HD góp vui làm câu chuyện càng thêm hào hứng, anh Bình cũng là cây tiếu lâm có hạng khi anh kể hồi mới “cua” được Thắm, anh khoái quá chừng, mãi đến bây giờ mấy chục năm mà lâu lâu giật mình ,vẫn còn tưởng đó là chiêm bao....Cuộc vui kéo dài với những tiếng cười không dứt, bên ngoài trời đã tối hù hồi nào mà đường về còn quá xa xôi, cell phone cua chàng Sâm thì ngoài vùng phủ sóng..chia tay với mấy tấm hình kỹ niệm, hẹn gặp năm sau nhe....Về tới nhà cũng gần 11 giờ đêm, Thành giao hàng trả lại tận tay anh Sâm kèm với hộp chè đậu và miếng bánh khoai mì nướng mà cả bọn gởi cho “nứng Sâm” (tiếng Tàu: nứng là anh rể.)..làm nứng cảm động gọi d/t cám ơn lia lịa.
Ghé tiệm của PMai, cô nàng này đúng là chưa bao giờ quen , vì hồi xưa Mai học ban B, mà con gái thời ấy khoái chơi theo nhóm nên càng không nhớ gì hết...chỉ biết dân HD là nhào vô thôi... “chào chị, tôi muốn mua cái d/t loại nào tốt nhất, mắc tiền nhất để gởi tặng bạn tôi ở HD/ST..” bà chủ vẽ ngở ngàng... “ai đây?”..NA, KCT..thuốc tây Bảo Toàn, còn đây PMai, thuốc tây Khánh Hưng, trước đã không học chung, sau mấy chục năm, ai mà nhớ nổi há....nhưng gặp nhau là vui rồi, món thạch Hiển Khánh và dĩa bánh chuối nướng sao mà nhớ thời đi học ăn hàng vặt quá chừng, ngồi nhìn cơ ngơi làm ăn phát đạt mà mừng cho bạn, hình như đa số bạn bè đều có cuộc sống ổn định ở xứ người, sau những khó khăn gian khổ của giai đoạn rời bỏ quê hương ...Chưa có thông tin nào về sự rủi ro mất mát của nhóm HD, ngoại trừ tin Thầy Trần Kiều Sanh và vợ là Hà ái Loan (hoa khôi HD một thời) đã chết trên biển...nhắc lại thấy xót xa thêm, thế mới biết còn sống sót bình yên hôm nay, quả là điều kỳ diệu!
Buổi chiều hẹn với Cẩm Nhung, PMai, KCT ra tiệm cơm chay, thật ra bần ni cũng không phải là kẻ tu hành, nhưng chư vị PM , KCT là dân ăn kiêng để ngừa bệnh, còn CN thì cũng nên “diet”cho có eo với người ta...nên khi ngồi vô bàn, ai cũng yên tâm mà ăn rau với tàu hủ, câu chuyện lại rôm rả tới khi nhìn lại thì mình là bàn cuối cùng ra về trước khi tiệm đóng cửa, lật đật nhờ ai đó ngang qua chụp dùm tấm hình 4 đứa, hổng biết tại anh chàng run tay hay tại ánh đèn đường chói quá, nên hình trở nên chập chờn...thôi kệ, lên xe nói chuyện tiếp,chạy đến bãi đậu xe vắng ngắt, chỉ còn có hai chiếc của PM và CN,nhưng có lẽ còn nhiều vấn đề cần phải tâm sự sau ngần ấy năm chưa có dịp kể nhau nghe nên cả bọn ngồi trên xe của KCT, đóng cửa lại cho ..nóng và mỗi đứa một câu chuyện đủ thứ trên đời, từ chuyện gia đình con cái, đến giá cổ phiếu, giá xăng dầu, bàn dài dài qua nền kinh tế của VN, của Mỹ, thị trường chung Âu châu...chời ơi! nhìn lại đồng hồ đã 12g 45, phen này về nhà chắc bị chồng uýnh sưng đít về cái tội đi chơi khuya lơ khuya lắc, cả bọn chia tay khi trăng tàn trên hè phố...
Chỉ còn một ngày chủ nhật ở lại Los thôi,sáng sớm chạy xuống SanDeigo thăm nhỏ Hai, nhằm ngày rằm nên nhỏ ta ở nhà xào mì chay đãi vợ chồng NA và KCT, ăn cũng ngon nhưng hơi bị ít, có lẽ tại đói bụng vì đường xa quá hay sao? Qua đây hơn năm, 2 vợ chồng1̣đứa con, cuộc sống tạm ổn, mừng cho bạn đổi đời, nói người rồi ngẫm tới ta, ta sướng hơn bạn,không phải đi cày vất vả, ở nhà chồng nuôi, đi đâu chồng chở, không giàu có nhưng thong dong, nên mới rảnh rổi qua đây thăm bè bạn gần xa nè. Nói chuyện tào lao chút rồi về,nhỏ Hai chưng hửng “ủa, chạy từ đó xuống đây chỉ gặp chút xíu vậy hả?” Ừ, ghé thăm nhau chút vậy mà, thời gian cũng hơi bận rộn, buổi chiều anh Sâm có cuộc thuyết trình về chữ Nôm ở Viện Việt Học, tối hẹn với Ngọc Thủy đi uống cà phê, ngày mai lên đường về lại San Jose rồi, thoắt cái 10 ngày qua cái vèo !
Cũng lâu lắm, chắc 34-35 năm mới gặp lại N.Thủy, con chim họa mi của trường HD thuở nào, học trên tụi mình chừng một năm, nhưng biết nhau vì cùng hát trong nhóm Du ca trong trường, chị trẻ đến kinh ngạc, tính tình vẫn hồn nhiên như xưa, gặp là nhận ra ngay, 2 đứa ôm nhau mừng rở...NT đang hát ở LasVegas, nghe tin NA là bay về ngay. Vui ơi là vui...Buổi tối có vợ chồng KCT, AS, anh bạn và NT trong căn phòng ấm cúng của một nhà hàng ca nhạc nào đó ở khu Garden Grove, nghe những cô cậu Mỹ gốc Việt hát nhạc TCS, VTA...mới thấy thắm thía tình tự quê hương, chạnh nhớ mấy mươi năm về trước, những sáng sớm đến trường Thầy Tráng mở băng cattset nghe tiếng hát cây nhà ĺá vườn của Ngọc Thủy, Sơn thị Liêng, Thu Cúc... cảm nhận được sự tinh khôi an lành nơi bình yên chim hót của một thời áo trắng hồn nhiên...bây giờ NT đứng đó, hát tặng bạn bè những bài dân ca mượt mà điệu lý, vóc dáng trẻ trung, âm điệu ngọt ngào vậy mà sao nghe như tiếng thở dài của loài chim xa xứ...
Gọi d/t kêu CN ra chơi, cô nàng cứ ngập ngừng hoài, làm cả bọn cứ nấn ná đợi mãi, ra mà nghe NA hát đây nè, lâu quá chắc lụt nghề rồi, nhưng ham vui bước đại lên sân khấu hát say sưa.. “nhắm mắt chỉ thấy một chân trời tím ngắt...” mở mắt ra thì anh Sâm muốn ngất...bởi vì anh hồi hộp sợ cô vợ mình quên nữa chừng thì quê độ, nhưng cũng may là không đến nổi quá tê ̣(mà có tệ cũng không dám chê, sợ nàng ..khóc) bèn đem tặng nàng cành hoa cho có vẽ ..lãng mạn.Cả bọn chờ đến nửa đêm thì CN tới, lại ríu rít thăm hỏi nhau, sau khi uống vội ly nước và chụp vài tấm hình lưu niệm..Chia tay ra về,đứa nào cũng thấy như bịn rịn, chắc là lâu lắm tụi mình mới gặp lại nhau. Ừ thôi, chúc những điều tốt đẹp nhất trong cuộc sống bôn ba này, tạm biệt!
Buổi tối thành phố rực sáng ánh đèn, những con đường vắng lặng thênh thang và hàng cây mơ màng yên ngũ, chợt nhớ góc đường Hai BàTrưng vàng vọt của thị xã mình về đêm, thấy thương ST một thời tuổi nhỏ...
Trở lại San Jose với món quà lặt vặt rất ư là phụ nữ của CN, và mấy nhánh Nhật Quỳnh của anh Chương, nhân dịp ghé thăm làm quen bạn đồng môn của niên khoá 1960. Cũng phải nói lời cám ơn KCT trong suốt thời gian ở đây đã nhiệt tình chở bạn đi khắp nơi mà không một lời than thở ̉(nếu có, chỉ rủa thầm oan gia tiền kiếp!)
Đầu tiên lật đật mở mail ra, thấy tin nhắn của T.Hương mà thất vọng nảo nề: “tao phải đi công tác với sếp đến tuần sau mới về, rất tiếc không gặp mày được, Sorry.” Cái con thiệt là...là...khốn lịn, mày có biết tao sẽ bơ vơ như thế nào nếu không có mày ở nơi xa lạ này hả hả ..con khỉ? Thôi thì còn đứa nào hay đứa đó, bèn gọi QLToàn qua số phone của HNhan cho, nhưng chẳng thấy ai trả lời, hay là lộn số ? xui xẻo hết biết, liền nắm tên Dương minh Cảnh mà réo, cái giọng nhừa nhựa ở đầu giây “NA nào đây chẳng biết nữa, trong mớ bồ bịch của tui đâu có tên này ta? đang ngáy ngũ mà bị dựng dậy bực mình à nhe” chắc anh ta lẩm bẩm như thế...nhưng có lẽ giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng quá(?!) làm chàng không nở cắt đứt dây chuông: “dạ chị Ánh mới qua hả, ̣để Cảnh liên lạc với Kiệt , chị Toàn, chị Hương rồi bửa nào mình hẹn gặp nhau nhe” chời ơi không biết mặt mũi ra sao mà coi bộ thân thiện trong buổi đầu hò hẹn, vậy là yên tâm rồi hén.
Cả bọn chỉ rảnh mỗi ngày chủ nhật, nhỏ Hương giờ chót báo tin sẽ có mặt làm NA mừng quýnh, nhưng PHKiệt bận chuyện gì đó quan trọng lắm nên không thể đến được, thế là chỉ còn mấy đứa hẹn nhau trong cái Mall nào đó, sau khi PThanh lại rủ anhSâm và NA đi ăn sáng, để chị em có dịp tâm tình với nhau, thoắt là Sùng mất cũng mấy năm rồi, con gái đầu bây giờ đã cao gần bằng mẹ, “nó giỏi lắm chị à, nó giúp em chăm sóc đứa nhỏ, làm việc nhà..Mấy mẹ con lăng xăng bên nhau , vui vẻ và hạnh phúc lắm, em nghĩ anh Sùng chắc cũng yên lòng ..” nghe PT nói mà thương quá, TVSùng mất sớm là nổi tiếc nhớ của bạn bè HD...mình đã qua được tới đây rồi thì cậu lại ra đi! .
Toàn lại đón NA như đã hẹn, nhỏ ta kêu lên kinh ngạc “coi bộ điện nước đầy đủ nhe” hai đứa cười vui vẻ, chẳng là mấy ngày nay đi lang thang đây đó, ăn uống ngũ nghỉ thất thường, nhưng có lẽ vì vui quá nên NA hơi bị..tròn trịa, đẩy đà!! Ra tới Mall, gọi phone cho Cảnh, Hương đang trên đường tới, NA và LT đang đi lòng vòng thì tình cờ gặp Thầy Linh và Cô Mười, buổi hội ngộ thật bất ngờ. Thầy trò thăm hỏi đôi điều thì Hương và anh Cường tới, Thầy Cô cũng đang vội với gia đình..chỉ kịp bấm máy kỹ niệm rồi chào ThầyCô đi... Cảnh và anh Ngôn ( chồng Toàn) cũng vừa kịp ngồi vào bàn, sau khi Cường xí được cái bàn đủ 6 đứa, trong một ngày chủ nhật đông nghẹt người như thế này, với món cháo vịt vừa xì xụp thổi, vừa tán chuyện với nhau, thì quả là..ngon hết biết!
Ăn xong chưa biết chương trình tiếp theo làm gì thì NA chợt thấy thích mái tóc tém của Lệ Toàn sao mà giống bà Clinton quá, ờ há, sao tụi mình không đi cắt tóc trong khi mấy ông đi uống cafe? Ý kiến hay đấy, TH cũng muốn cắt nữa, nhưng có lẽ đông khách quá sẽ bị chờ hơi lâu nên đành bỏ ý định làm điệu của các nàng..Bây giờ thì là..tụi mình sẽ lên chùa Trí Hiền, quên ! em Trí Hiền chớ, nghe nói cậu ấy tên Nhật Huệ tu ở đây với con gái của Hiền tên Nhật Hiếu..Chạy vòng vòng một hồi thì tới, Toàn biết chỗ này mà, xuống xe trưa nắng chang chang, Chùa giống như cái nhà hơi chật chội vì đông người, có lẽ đang chuẩn bị cúng kiến chi đó...ni cô mặc cái áo màu lam, người cao gầy, hất mặt hỏi “muốn kiếm ai? Thầy Nhật Huệ đi vắng, có Nhật Hiếu thôi.quí vị muốn gặp người nào?” chời đất! sao mà nó giống y chang Trí Hiền hồi nhỏ, cũng cái giọng như sẳn sàng gây lộn “Ê, Tên Hiền sao mà dữ vậy? Tu với Phật chớ tu với mấy người hả?” hình ảnh con nhỏ mặc áo màu lam ,có chỏm tóc ở giữa, ngoắt vào bên tai đi giữa sân trường thuở ấy thật là ấn tượng...Bây giờ thì khác rồi , T.Hiền đã hoàn tục, lập gia đình và có trái tim Bồ Tát khi nhận trẻ em mồ côi về nuôi dưởng tại nhà ở ST... ni cô này chắc là giởn mặt với nhóm bạn của Mẹ mình đây, nó làm NA hết hồn thối lui “dạ, tụi tui là bạn của T.Hiền, có dịp qua đây ghé thăm chùa vậy thôi” ni cô bật cười xởi lởi mời cơm nhưng đứa nào cũng lắc đầu từ chối hẹn dịp khác ..
Toàn biết có chỗ ca nhạc cuối tuần vào cửa free, cả bọn kéo vô ngồi nghe nhạc xập xình, tự dưng khoái chí giống như hồi xưa có bà chị họ đứng xé vé ở rạp Nhị Trưng, bửa nào canh hổng có ai, dẫn cả bầy lại đứng lóng ngóng đợi bà ngoắt tay cho vô là mừng hết lớn, lâu lắm mới có cảm giác thú vị khi xem ca nhạc ..chùa!.Vui nhất là màn hoạt cảnh Hội nghị Diên Hồng, Trần quốc Toản mặc bộ đồ bà ba đen, quấn cái khăn rằn sao mà giống quá...khi chàng giận dữ bóp nát trái cam, bụp một phát kim tuyến văng tung tóe và vỏ cam còn nguyên vết cắt rơi xuống...cười quá chừng, cũng đúng thôi, trái cam Mỹ cứng muốn chết ai mà bóp nổi!
Lại rủ nhau về nhà Toàn ăn món lẫu dê do anh Ngôn chuẩn bị tươm tất để đãi cả bọn tối nay,lần này thì có anh Sâm tham gia, “lẫu dê bổ thận” không có tác dụng chánh thì cũng có tác dụng phụ mà, lo gì anh ha!!. Khung cảnh ấm cúng, vài chai rượu chát, những mẫu chuyện vui, mấy câu thơ Bút Tre của anh Sâm và Cường làm đứa nào cũng ôm bụng cười lăn, hình như cái món dê này có vị thuốc hay sao mà Cường ta sung độ thề rằng tối nay sẽ bóp nát, không phải một trái cam mà ..hai trái luôn làm trò Hương tái mặt sợ chết khiếp, phen này tan nát đời hoa!
Tàn tiệc, chia tay-cuộc vui nào rồi cũng phải kết thúc.Cuộc sống bon chen đời thường vốn nặng nề mệt mõi, rất hiếm khi mọi người có dịp ngồi lại bên nhau cười đùa thoải mái như thế này, vái trời cho bạn bè mình luôn bình yên khỏe mạnh để còn cơ hội gặp nhau dài dài. Ngày mai NA về lại Texas, chuyện kể về chuyến rong chơi thú vị và thắm tình bè bạn này sẽ là một kỹ niệm đẹp mà chúng ta luôn nhớ mãi. Cám ơn đời, cám ơn người, cám ơn những nụ cười thân thiết hôm qua...
Ngọc Ánh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét