Thứ Năm, 17 tháng 3, 2011

Văn - Truyện ký

ket
     Các lớp Pháp khóa 68-75 có lệ chiều 24.12 hàng năm, họp mặt vui vẻ mừng Noel, thường tại nhà Bạch Mai. Bạch Mai rất nhiệt tình, sốt sắng việc tổ chức mời bạn họp mặt chung vui định kỳ. Năm nay Huệ Dung nhân họp bạn làm luôn sinh nhật mình. Thu nhắn tin tôi, Bạch Mai mời nhóm Anh văn cùng thời tới dự. Tôi ừ, rồi nhận điện từ Kim Dung nói ráng tới. Tôi ừ nữa.
    Tôi ham vui, lại ừ hai lần, há lẻ nuốt lời. Nhà tôi đang tu bổ sửa mấy chỗ dột, nứt và sơn phết lại ăn Tết. Cả ngày tôi lo coi làm nhà, tiếng ồn từ sáng tới chiều. Ba giờ Hòang Minh lại điện rủ đi. Đúng 5 giờ chiều nhóm thợ sửa nhà vừa ra về, tôi đóng các cửa xong, phóng xe xuống nhà Bạch Mai ngay, ngại các bạn chờ, nói tôi làm chảnh. Nhà Bạch Mai mới ăn tân gia khỏang hai tháng trước, khá rộng, đẹp, trên đường đi Mỹ Xuyên, gần khu đài truyền hình. Tới nơi, biết mình còn tích cực ham vui hơn nhiều bạn nhóm Anh. Nhóm Anh hay họp mặt, nay có mặt khá đủ gồm Chuôn, Tú, Hiền, Minh, Kiệt, Sơn, Võ, Thu, Lực. Chỉ thiếu Thành. Bên Pháp có vợ chồng chủ nhà Bạch Mai, vợ chồng Huệ Dung, vợ chồng Thanh Sơn, vợ chồng Kim Dung, vợ chồng Kiếm Luyện, vợ chồng Tiết Minh, vợ chồng Vinh Thông. Lẻ có Huyền, Thu Vân, Lệ Hồng, Ngọc Diệp, Tùng…..Tổng cộng khỏang 30 bạn .
     Thức ăn được đem lên. Huệ Dung có đôi lời cám ơn các bạn đã tới mừng Dung ba mươi mấy tuổi. Tôi kiêng không dám ghi tuổi con gái. Còn Kiệt nói thấy Dung giống 32 quá! Câu này đáng được thưởng. Mấy bạn nam lại cám ơn vì thấy mồi khá hấp dẫn. Thực đơn có bánh cống do vợ chồng Kiếm Luyện mua từ quê nhà Đại Tâm đem tới. Ta cũng biết Đại Tâm là chính gốc món bánh cống và chỉ bánh cống người gốc Đại Tâm làm ăn mới đã. Món chủ lực là bánh xèo nổi tiếng của quán Cô Mai. Ngòai ra còn món độc như hột vịt lộn tẩm bột chiên. Món gỏi sen, trộn tép luộc, thịt luộc rất bắt mắt nhưng bị ế vì những món kể trên. Tôi cầm ly bia qua mời mấy CHẾ. Mấy chế nói nghe mời mà mất cảm tình. Lần sau tôi qua mời CÁC BẠN. Đuợc hưởng ứng khá hơn. Tôi quay về khu nam, điểm danh coi được mấy nứng. Một, hai, ba, bốn,… Tôi mời sáu nứng cùng cụng ly. Vô một cái, vui thêm một chút, không khí nóng thêm mấy độ. Nứng Nhị, hiệu trưởng Trường cao đẳng sư phạm, chồng Kim Dung ngây thơ hỏi ủa nứng là …gì? Thanh Sơn giải thích. Nứng Nhị nói vậy tui làm nứng lâu rồi mà tui không biết tui là nứng! Tràng cười dòn giả. Mấy khách ăn bánh Cô Mai gần đó nghe lóm cũng cười tủm tỉm chia vui. Tôi lại cầm ly qua mời MẤY EM. Chuôn nghe tôi hỗn, cười quá chừng. Không dè được mấy em ủng hộ cụng ly khá hơn nữa. Tú thay ly rượu thuốc bằng ly bia ngay. Tôi quẹo về, lại mời mấy nứng. Hòang Minh đòi làm nứng giơ ly cụng, tôi không chịu. Không dè Tùng đứng lên nói cho tôi làm nứng ké, nẩy giờ không ai mời hết. Vậy là có hai nứng ké cùng sáu nứng thiệt làm cái vôô quá vui .
     Bánh xèo Cô Mai, chắc ngon nhất trung tâm Sóc Trăng bây giờ. Bánh vàng tự nhiên, giòn, thơm. Rau gói kèm được rửa thật sạch, xếp trật tự, dòm bắt mắt. Khách tới ăn khá đông, chủ yếu thanh niên đi chung nhau, bởi bánh Cô Mai rất lớn, hai người yếu ăn mới hết một cái. Minh chăm chút chụp hình để quảng cáo Cô Mai lên blog cho các bạn xa xứ về biết, tìm đến thưởng thức bánh và tính hiếu khách của vợ chồng chủ nhà.
     Có chút bia trong máu, Tùng quay qua kể chuyện vui để hâm nóng đầu mọi người. Tùng nói có thằng bạn nghèo hết lòng với bạn. Tùng tới thăm, biết Tùng hay khóai món ngọc kê. Người bạn bắt ngay con gà trống duy nhất đem luộc. Thằng bạn đem con gà luộc nghi ngút khói để trên bàn, ra sau làm gia vị. Vợ chàng ta nổi tiếng dữ, về, thấy con gà trống yêu dấu đã yên nghĩ trên bàn, nổi nóng ra sau nhà thấy ông chồng vì bạn đang lui cui đâm muối ớt. Cô nàng ghì đầu chàng ta vô chén muối ớt nói còn mấy con gà mái sao không bắt ăn. Ông phải thay gà trống nhảy con gà mái đó để có trống tui có bầy gà mới! Cú ghì đầu đó làm Tùng ta không dám đụng tới ngọc kê từ dạo đó đến nay vì ấn tượng quá! Sẳn dịp nứng Nhị cũng châm thêm dầu để lửa tiếp tục cháy. Nứng nói nhân Noel tôi kể chuyện này chỉ mua vui, không có ý gì hết. Có ông cha nhà thờ giảng con chiên là ai có tội lấy phấn đánh dấu nấc thang leo lên xuống hàng ngày để răng mình. Rồi cha già yếu, mất trước một con chiên không bao nhiêu. Đường lên thiên đường là thang khá dài, cao. Nhớ lời cha giảng, con chiên vừa leo vừa đánh phấn lên các nấc thang. Đuợc một đọan khá xa, con chiên thấy người thanh thản vì hết tội để ghi nhớ, con chiên chợt thấy cha từ trên bước trở xuống. Con chiên thắc mắc. Cha trả lời là cha phải trở xuống lấy thêm phấn! Mọi người thêm vui vẻ. Thu tranh thủ chộp hình những khỏang khắc đáng nhớ đó.
     Tôi quay qua nhóm nữ lại mời MẤY CHẾ của con tôi cụng ly. Chuôn lại cười, tôi nâng cấp hổn. Nhưng vui, mấy chê cũng cụng ly cốp cốp. Tôi về đụng ly nhóm nam thêm một lượt. Xong lén về. Nếu tôi giả tử ngại nhiều người lại cùng về, tan sòng sớm mất vui. Tuy tôi chia tay sớm buổi Anh Pháp chơi chung nhưng trong bụng tôi vẫn ấn tượng tình cảm những người gặp lần đầu chính thức. Tình đồng môn hay do người lớn tuổi hay hướng nội, thích tìm về cảm xúc ngày xưa. Chắc do cả hai. Tôi về sớm vì ở nhà có sòng, mấy người trong hãng đang đợi tôi và sắp tới giờ cùng coi trực tiếp truyền hình trận chung kết bóng đá lượt đi Việt Nam và Thái Lan. Cái sòng ở nhà sẽ sôi nổi hơn nữa theo nhịp trái bóng lăn. Mà trái bóng lăn không co qui luật, chu kỳ gì hết nên cuộc vui sẽ có lắm bất ngờ. .
                                                                                                                             HQL

ĐỌC THÊM
                                                                              Trở về Trang chủ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lâm Thanh Sơn Tết Đoan Ngọ nhăm ngày mùng 5 tháng 5 Âm lịch hằng năm là một ngày Tết truyền thống tại một số quốc gia Đông Á như Việt Nam,...