Phần 1_______________________
Dạo này do thời tiết thất thường ảnh hưởng sinh hoạt, hay do Việt kiều vừa thơm vừa mềm…thịt, khiến nứng bị cẩu Sài Gòn xực phải chích ngừa năm mũi, Cảnh hù va quẹt xe ở Sóc Trăng, nhẹ thôi, đi tong cây xương sườn. Riêng Ngọc Ánh hơi đặc biệt, tính đi khám cái phụ khoa cho an tâm trước khi về Mỹ, không dè bệnh viện Từ Dũ nói có cục gì trong đó bự lắm, cần lắt bỏ sớm! Khiến Ngọc Ánh phải nghe lời và phải dời ngày đi chậm lại.
Sẵn tui đi Sài Gòn khám bệnh, Chuôn, Tú, Hiền quá giang đi thăm nàng Ánh đang nhỏng nhẻo một mình vì nứng đang giang hồ phiêu bạt tận miền Trung. Lên xe là Tú nổ liên hồi. Chuôn nói Tú mới bán 300 giạ lúa làm đẹp mặt, trẻ lại 20 tuổi, nên mừng trong bụng nói năng huyên thuyên. Bởi mới 2 giờ sáng, còn tối, tui đâu thấy kết quả công trình dao kéo nên chưa chứng thực. Hỏi kỹ, té ra do lúc trẻ Tú lười đánh răng nên răng bị sâu gần hết phần răng hàm, bình thường má hị hóp vô chút, nay lấy 300 giạ lúa đắp vô …răng sứ nên má phình ra, coi trẻ lại. (Vậy là ngoài Tú cựa gà, Tú nổ giờ biết thêm Tú sún). Tú tuyên bố bây giờ có thể đi cắn…mướn. Chưa biết cắn mướn có thu hoạch gì không, nhưng tô bún riêu giò móng heo Tú xơi ngọt, buộc tui khen răng Tú…khỏe. Tú vừa húp vừa nói là đang …lấy lại vốn! Trí Hiền đế vô nói hay là Tú bán thêm 300 giạ nữa đi căng da mặt, trẻ thêm 20 tuổi nữa! Chuôn nói là trẻ hai lần tới 40 tuổi, Tú còn mười mấy tuổi, Chuôn sẽ kêu Tú bằng…con! Riêng tui sắp xếp lại thứ tự, từ nay Tú là em út nhóm. Còn Tú nói lúa nhà đã bán hết rồi.
Tui xuống xe ở bệnh viện tui, xe đưa “ba cô nương hai lúa” tới bệnh viện Ánh. Ánh đã hồi phục sau phẫu thuật nhưng còn hơi xanh. Tuy vậy vẫn đủ sức líu lo khuyên:” Thằng Lực đi khám tim, còn mấy mày sẵn lên đây nên đi khám chim cho an toàn”. Có lẻ Ánh rút bài học từ bản thân để lo cho bạn gái, rồi Ánh còn chỉ vẽ đường đi, chi phí… Không dè Tú phán:” Ngu sao đem cho người ta coi không, lại còn tốn tiền! Tao lấy tiền vô siêu thị mua sắm lợi hơn!”. Rồi mấy cô ta vô siêu thị gần đó thiệt. Đùm đề đồ đạc qua bệnh viện, chỗ Ánh gởi, đợi xe về.
Tui khám bệnh xong, chạy qua thăm Ánh được vài phút, rồi kéo nhau xuống canteen ăn cơm bụi, uống sâm bổ lương, kéo dài thời gian để mấy cô nương tiếp tục tám! Cơn mưa ào tới, cũng khá trưa, mọi người chia tay. Cũng may con gái Ánh vừa vô thăm mẹ, nên Ánh cũng có cái hủ hỉ đợi làm giấy xuất viện.
Lượt về xe yên ắng, mọi người dỗ giấc ngủ bù thức từ đầu hôm lo chuyến đi. Trời mưa, ngủ càng ngon. Ghế trong xe có thể hạ thấp càng dễ ngủ. Chắc vậy nên tới Vĩnh Long ai cũng tỉnh queo, có sức tiếp tục tán chuyện. Tú nói mùa mưa, đang nghỉ hè, rãnh rỗi, hay là Chuôn với Hiền lấy quần xà lỏn của chồng vô nhà Tú, để cả ba đi chài kinh gần nhà. Tú nói kinh này tép bạc và cá con nhiều lắm. Chài xong sẽ đủ cá tép kho mỗi đứa một ơ cá kho khô mang về, ăn với nước cơm bảo đảm có người cạo cơm cháy! Tui nói chừng nào đi cho tui biết, để nói Thu mang theo camera quay, rồi Minh lên blog cho bà con khắp nơi thưởng lãm tài nghệ con gái…cứng tuổi miền Tây! Còn tui sẽ viết phóng sự tường trình kết quả và …hậu quả. Tú còn nói chồng đứa nào không cho mượn quần xà lỏn thì mượn của Lực và Minh. Tui nói tui chỉ có…2 cái, cho mượn rồi tui lấy gì mà...mặc. Minh nhiều quần, sẵn lòng cho mượn, nhưng quần Minh rộng lắm, ai mặc bị tuộc thì tự chịu nghe! Vậy bạn nam nào đọc tới dây, có tinh thần tương ái, liên lạc sớm mấy bạn kia để đưa quần. Giờ đã bà ngoại, bà nội nên Tú vừa khoe, vừa than là cứ chủ nhật con, dâu, rễ, cháu xúm lại quây quần một nhà, nhà ồn như rạp hát. Tui nói tui muốn vậy lại không được. Còn Hiền lại nói với Tú:” Rạp hát nhà mày chỉ diễn 4 lần mỗi tháng, còn rạp nhà tao diễn hàng ngày!“ Quả thực, xe vừa ngừng trước cửa nhà Hiền là đào kép con chạy ra mừng ồn như cái rạp hát! Hiền đang lo, tháng tới phải lo nhập học hàng loạt chú tiểu vì vừa đủ tuổi đi học. Cũng may có trường tiểu học gần nhà, nếu không đưa đón chục chú tiểu, cô tiểu đi học hàng ngày là thêm gánh việc chồng chất lên đôi vai Trí Hiền đang quằn vì đa đoan.
Chuyến đi kết thúc trong ngày với rất nhiều nụ cười thiệt đã cho mọi người. Tui khám bệnh, uống thuốc đã kéo dài khá lâu, sức khỏe có tốt hơn rõ ràng. Tuy nhiên kết quả khả quan đó không biết do thuốc đúng hay nhờ những nụ cười thoải mái từ tình bạn bè, bởi ông bà mình hay nói:”Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ” mà. Tui nghĩ do cả hai yếu tố. Bởi vậy tui mong sớm có bạn nam cho mấy bạn nữ trên mượn quần xà lỏn để chúng ta có dịp gặp mặt, để thêm những phút giây vui vẻ và hơn hết là những tiếng cười rất trẻ từ những gương mặt đã quá lắm bụi đường đời. Ai sẵn lòng gởi quần, liên hệ Tú tiểu muội, cháu gần gủi bác ba Phi. Chú ý phụ nữ khoái chưng diện nên quần càng lòe loẹt càng tốt nhưng quần mỏng, quần rộng, quần ngắn không nhận, kẻo mặc vô chồng thấy quánh xịt si rô mũi.
Phần 2________________________
Thu Hương
Dạo này không biết do lý do gì bà con không rủ rê nhau đi chợ chat đông đúc như trước. Có đứa thắc mắc nhưng không biết nhờ ai gỡ rối nên lấy cái mốc “từ lúc Thu Hương trở qua Mỹ” mà…đổ thừa rằng chắc tại TH…nói gì nên tụi bạn không vui như xưa. Trò Hương trong bụng thì cũng ngặt gần chết, nhưng ngoài mặt giả tuồng Ăng Lê phớt lờ: “Kệ. Chỗ chợ đời đông đảo ai thích thì lên, còn không thì thôi, không dám kèo nài, níu kéo”. Thành thử có khi buổi họp chợ chỉ có hai ba bạn hàng, nhưng mua bán không vì thế mà ế ẩm, ngáp dài…Có khi lại vui hơn, cười muốn té…xỉu vì ai cũng có thể góp tiếng chứ không như có lần họp gần chục mạng, mạnh ai nấy nói, rồi đổ thừa cho âm thanh không chỉnh, cũng có đứa nín thin thít để dành cho đứa khác nói. Như tuần vừa rồi vỏn vẹn Long, Nhan và Hương mà ồn ào không kém chợ Sóc Trăng. Long kể chuyện hồi xửa hồi xưa sinh nhật của Kiển, Long tặng nàng cái bông hồng bằng thạch cao mà theo lời cô nàng thì tới giờ nàng vẫn giữ trong phòng ngủ. Hồng Nhan cắc cớ hỏi có thiệt không đó, hổng ấy tháng 8 này Thu Hương qua Texas thăm gia đình nhớ ghé nhà Kiển kiểm chứng cho chắc ăn. Tội nghiệp Long hơi phân vân thấy rõ “Kiển thiệt tình lắm mà, chắc không nói dóc đâu.” Hai đứa con gái kẻ tung người hứng, tội nghiệp chàng Long thật thà cứ mãi mê phân trần, HN cười như nắc nẻ : “Chat với Long vui thiệt đó, tuần sau nhớ lên nữa nghe!”
Rồi có hôm gặp anh Sâm giả dạng thường dân (lấy nick của Ngọc Ánh) lên chat. Anh cho tôi biết Ánh vào nhà thương mổ khối u dài 60cm, mới nghe đã thấy sợ. Tôi dù không thông thạo y học cũng thấy hơi kỳ kỳ nên khi gọi phone thăm Ánh, gạn hỏi u lớn bi nhiêu? Ánh mới mỗ xong hãy còn đau nhiều nhưng nghe tôi gọi phone cũng mừng hết lớn, líu lo kể chuyện lung tung, không chịu trả lời mà hỏi lại: ”Mày có thích… cái khuôn bánh khọt không?”. Nó làm như TH dân nhà quê cả đời không biết khuôn bánh khọt ra sao nên ra sức tả tình tả cảnh “nó có mấy cái lỗ trên có nắp đậy dòm thấy thương lắm (?), tao nhớ mày hồi nhỏ hay chơi nhà chòi nên muốn mua một cái về tặng mày!”. Tội nghiệp bạn mình đang cơn đau mà vẫn nhớ tới … mình. Tôi la nó: ”Thôi dẹp cái khuôn bánh khọt của mày đi, nói cho tao nghe cái u của mày bi lớn, tau nghe nói 60 centimet mà không hình dung được nó ra sao…” Ánh có vẻ luống cuống: ”Tao cũng không biết, bác sĩ quăng mất chứ đâu có đưa tao coi đâu à”. Ánh còn khoe: ”Tuần tới tụi nó sẽ lên thăm tao”. Tôi đế vô: “Vậy mày ráng õng ẹo ở lại trong bệnh viện thêm vài hôm cho ra vẻ thảm sầu Cai Lậy, tơi tả Phước Long một chút nhé!”.
Vài hôm sau, bọn con gái gồm Chuôn, Tú và Trí Hiền quá giang Lực ghé thăm Ánh. Tui nôn nóng nói với Nhan: “Tụi nó sướng há, phải chi tụi mình ở bển, thế nào cũng xin tháp tùng một chuyến”. HN nạt liền: “Thôi đừng có ham, nghe nói không còn chỗ trống trên xe, có đâu tới phiên tụi mình”. Trò Hương thủng thỉnh bày mưu: “Mày cứ yên lặng để tụi nó giành chỗ trước đi, mày với tao tới sau hết ghế sẽ được ngồi…trong lòng thằng Lực!”. HN khoái chí cười khanh khách thêm vô: ”Chuyến này Lực vô tái khám, bác sĩ biểu bệnh cũ dứt rồi nhưng có thêm bệnh mới: bại xụi vì bị hai bà chằng đè!!!”
Hôm qua vô mạng nghe Ánh khoe tụi nó thăm tao rồi. Lực tái khám ở Tâm Đức, chắc là u…tim, dặn ba bà đi bán lợn xề: “Vô Từ Dũ thăm Ánh thôi chứ đừng tính toán một công đôi việc mà khám chim luôn thì sợ không đủ thì giờ!”. Rồi tụi nó kể cho nhau nghe chuyện có cô kia đi xin giấy chứng nhận hôn thú, nhân viên làm thủ tục mới hỏi địa chỉ cùng nghề nghiệp, tên tuổi của cô. Cô khai tên Nguyễn Thị Chiêm. Chàng thư ký hơi ngần ngừ hỏi: “Chim có ê không?”. Cô gái đỏ mặt trả lời: “Dạ hồi đầu thì cũng hơi ê ê…” Ánh nói tụi quỉ sứ làm tao cười muốn bung chỉ luôn. Thế mới biết khoảng bốn tháng trước, Cẩm Nhung ở dưới Santa Ana cũng vào nhà thương mổ u, tôi cẩn thận gọi phone cho Thủy dặn dò: “Mày phải mang một bó hoa vào thăm nó”. Thủy sốt sắng nhận lời, còn hứa hẹn rủ thêm Thắm và Tuyết Hạnh. Khoảng tuần sau tôi gọi lại Cẩm nhung, hỏi xem có đứa nào thăm mày chưa. Cẩm Nhung trả lời: “Không có đứa nào hết!”. Không chờ cho TH hết ngạc nhiên, Cẩm Nhung nói tĩnh queo: “Phương Mai cản không cho tụi nó thăm tao, sợ mang họa vì…cười!!!”
Ánh còn kể: ”Chuôn chê tao xanh mét, Lực chụp cho tao cái hình mặc áo bệnh viện rộng thùng thình”. Tôi nói mày gửi tụi tao coi thử xem hình chụp từ đằng trước hay đằng sau”. Không biết nghĩ sao Ánh lại phân trần:” Tới lúc đi Canteen ăn cơm tao có thay đồ đàng hoàng đó nghe mậy”. Tụi nó tám tới 10 giờ thì bị đuổi ra cho bác sĩ làm việc, Ánh mới nói thôi tụi bây chịu khó qua cái siêu thị bự chảng gần đây mua sắm trong khi chờ đợi màn hai tiếp diễn. Tú không muốn xách bóp vì sợ bị giựt nên lấy tiền nhét vô túi quần cho chắc ăn. Nó còn trịnh trọng tuyên bố: “Chỉ có mất quần mới mất tiền!” Ba bà quần nát siêu thị rồi rủ nhau trở lại bệnh viện để ăn cơm trưa trong khi chờ Ánh làm thủ tục xuất viện. Ánh kể: ”Bọn nó muốn đưa tao về Củ Chi sẵn cho biết nhà luôn thể, nhưng thủ tục xuất viện lâu lắc nên không chờ được”. Nghe nói trên đường về Tú có nhã ý mượn quần của Lực cho các bạn gái đi chài mà Lực không chịu viện cớ chỉ … đủ mặc thôi. Hóa ra gốc gác bác Lực là con cháu của Chữ Đồng Tử nên không dư quần cho mượn. Đây chính là cái khám phá bất ngờ thứ hai, còn ai có khám phá gì nữa xin hãy tiếp tục để tiếng cười có dịp bật ra thoải mái …
Phần 3 ________________________
Mấy tháng nay không biết do tuổi tác chồng chất sinh hòai niệm, hơn nữa là hòai cổ, nên cuối tuần mấy chàng ta kéo nhau ngồi đồng buổi sáng quán cà phê, nói chuyện đông tây kim cổ. Nói chay chưa đủ, Thu còn đem theo laptop để có thể dẫn chứng chuyện trên internet cho phần sôi nổi, sinh động. Quá 9 giờ chợ tự giải tán. Võ chở vợ đi chợ, Lực rước con học về, Thu chở vợ đi làm thêm, Kiệt về chăm sóc vợ hay sổ mũi, Sơn cũng vậy kèm thêm tưới cả vườn kiểng, còn Minh kẹt chở vợ đi chơi. Bận bịu vậy, ráng dành dụm thời gian để tám buổi sáng là sự hy sinh cao cả lắm rồi, nên còn thời gian đâu lên chat với các bạn xa nữa. Có chú tám xấu miệng còn nói mấy cô tám miệng bự lắm, chứa được nhiều mưu mô, mình nói chuyện sơ ý là mắc kế, đóng vai hề bất đắc dĩ nữa! Dĩ nhiên đây không phải là phát ngôn chính thức của các chú tám quê nhà, mong các cô tám xa thông cảm. Các cô tám mặt hoa da phấn, ai cũng là bông hoa đẹp hết. Mà bông hoa đẹp ai nỡ chê trách gì!
Ở những buổi chợ cà phê gần đây, thấy Lực mỗi sáng uống thuốc, Kiệt thương tình chỉ cho cách trị bệnh yếu tim. Là mua cua biển, lớn, chắc, có gạch đem hấp bia, rồi ăn được gì ăn, càng nhiều càng tốt. Lực nói: “Tao sợ gạch cua chỉ làm tao thêm bệnh!”. Kiệt nói là phần nào không ăn được cứ để đó, nhắn tao tới, tao lo”. Kiệt tiếp tục tỉnh queo: “Đây là toa thuốc hay lắm, hôm đó tao sẽ kéo theo Hút Sơn. Có mồi gạch cua, thêm xị rượu, tao phỏng vấn Hút Sơn để mày viết tiếp vòng chung kết chuyện tình của nó! Bảo đảm vô cùng hấp dẫn, cười cứng quai hàm, mày hết bệnh luôn!”. Còn Hút Sơn coi bộ nay đã tươi tắn, trẻ lại vì nhà sum họp và sức khỏe vợ coi bộ tiến triển tốt, cũng rất vui lòng tới “trị bệnh” tiếp Lực! Lực trong bụng nghĩ: “ Cái thằng mắc dịch, thèm ăn cua thì nói, bày vẽ tùm lum!” nhưng ngẫm thấy bài thuốc đau nam chữa bắc này cũng hay hay, nên đã gật đầu, chỉ còn lựa ngày lành tháng tốt thực hiện. Blog chắc sẽ có thêm bài vui chuyện nhà Sơn.
Hội chú tám cũng bàn chuyện thăm cô tám Ánh nằm viện. Con trai vô Từ Dũ gặp người quen tưởng mình thế này, thế nọ sẽ hỏng chuyện, nên cả bọn nhất trí để con gái đi thăm! Vả lại ngày trong tuần xin nghĩ việc cơ quan, lý do thăm bạn gái coi nó hơi dị dị!. Chuôn, Tú, Hiền, ba bà ngọai lên tới bệnh viện, tâm sự với Ánh suốt buổi sáng. Tôm có đầu, trầu có cuống, cả bốn chỉ nổ xoay quanh chuyện…chim hay chiêm gì đó. Sau đó nghe lời Ánh, cả ba qua siêu thị gần bên quảy về đùm đề đồ đạc. Lực tới sau, tình cờ thấy mấy bọc đồ to tướng đó tòan là khăn giấy. Lực hỏi chùi gì mà mua dữ vậy. Không hiểu sao mấy ngọai chỉ cười cười, hỏng ai trả lời. Nghe chuyện này có chú tám suy luận chắc là để chùi ch…! Bởi tình bạn lâu năm, thân thiết không thể bỏ mặc bạn khi gặp khó, Trưởng ban sắp xếp Minh đã bày sẽ đi Củ Chi trước thăm bạn tận nhà, sau thăm địa đạo nổi tiếng mấy chục năm mình chưa tận mắt chứng kiến. Do vậy, cuối tuần này sẽ có cuộc gặp mặt ở Củ Chi. Rút kinh nghiệm từ bài viết trên blog của Thu Hương, cả bọn thống nhất không cho ai kể chuyện cười, nhất là Tú tiểu muội. Chuôn sẽ mang băng keo theo để xử ai vi phạm, kẻo Ánh bung chỉ thiệt là đỗ nợ tùm lum. Còn chuyện chài cá sẽ dời tới cuối tuần kế tiếp. Nhân chuyến lên Củ Chi này đủ mặt nam nữ, sẽ giải quyết ai cho mượn quần xà lỏn chài cá. Nhắn Võ cùng đi thăm bạn để về viết Góp chuyện dong dài tiếp theo, nhưng bất thành. Võ tuy không theo bạn được, nhưng sẽ ủng hộ một cái…quần, đưa trước hình coi ai chịu mặc không.
Lực có con gái nhỏ hay đòi ngủ chung. Nghe nói mấy đêm trước Lực ngủ gặp ác mộng, la lên là gảy chân tui rồi! Con gái thắc mắc nói chân ba đâu có gì đâu! Còn chàng Lực tỉnh bơ cười mím chi, không trả lời con gái. Ông bà nói thường mộng do tưởng mà ra! Nếu vậy, té ra chàng Lực đã đọc bài Khám phá bất ngờ phần 2 trên blog rồi tưởng tượng sẽ có hai cô tám ngồi trên bắp vế, khiến đêm về gặp sự cố. Đúng là tưởng tượng là tưởng… voi mà! Lực cố giấu chuyện, bởi vậy ai lỡ biết tin này đừng phao tin tung tóe, khiến chàng ta mắc cỡ trốn luôn là thiếu kha bên bàn bia và có thể gây hậu quả nghiêm trọng như sẽ có cuộc cải lộn tùm lum, ồn ào đóan non, đóan già là chàng ta nằm chiêm bao thấy xụi mấy chân là không đủ chỗ chứa nội dung bàn cải đó.
Tóm lại, bài này tòan tin vịt…con, chưa có gì thiệt mới mẻ, gây xôn xao dư luận. Tuy nhiên cũng là thông tin cần thiết cho ai khóai tám chưa biết để có thêm chút chất bôi trơn nhào nặn thêm chuyện động đất khác để các hội tám luôn bận rộn rả!
Phần 4 ________________________
Trên chuyến xe đi chơi Vũng Tàu, Đồi Sứ, để không buồn ngủ Hòang Minh kể chuyện hồi xưa…: ”Hồi đó nữ mang nặng đẻ đau, nam nuôi con. Tất nhiên vú sữa của nam. Nam còn lo làm lụng nuôi cả nhà, nên nuôi con bất tiện, bèn xin Ngọc Hòang đưa vú…qua nữ để nữ nuôi con. Nữ không vừa, bèn xin chỉ mang nặng còn lúc đẻ chồng đau…bụng. Ngọc Hòang nghe có lý, cũng có lợi cho…mình, chuẩn y. Sau đó rất nhiều nam vác đơn kiện Ngọc Hòang vì lúc vợ sinh mình không đau bụng, mà ông hàng xóm vợ không sinh lại đau bụng. Ngọc Hòang rối nùi cả đầu, chắc có lúc ngài cũng đau bụng ngang quá, bèn quyết định ai đẻ nấy đau. Từ đó trần thế lẫn thiên đình bình an hơn. Tuy nhiên chắc do thiên bẩm, các nam đời sau vẫn còn nhớ hòai vú từng một thời…của mình!”.
Hòang Minh chỉ kể để cười vui, không dè sau khi cười đã, có nữ bắt bẻ là nam ăn vụng thì dễ, sao nữ ăn vụng bị chê trách quá…đáng! Thật tình nam ăn vụng nhiều hơn nữ. Dẫn chúng nam thấy của lạ nuốt nước miếng nhiều quá nên nổi cục yết hầu ở cần cổ. Mỗi lần nuốt cục yết hầu chạy lên chạy xuống thấy ghét! Cục yết hầu của ai lớn, kẻ đó khóai ăn vụng nhiều! Còn nữ ít ăn vụng nên đâu có cục đó! Không biết đây là khám phá bất ngờ vĩ đại hay lý lẻ…càng cua kình! Hổng hiều sao nghe vậy mấy bạn nam đưa tay gờ cần cổ mình mới lạ.
Khám phá trên của Thu Trang đó chớ. Đâu phải nhà thơ chỉ mơ và mộng, còn nghiên cứu nữa mới lạ. Sẵn trớn cô ta còn kể mình và Minh còn có kỷ niệm hằn sâu trong da thịt! Đúng là nhà thơ chữ một bụng. Đó giờ chỉ nghe kỷ niệm ăn sâu trong tâm tưởng, trong tim, trong ký ức hay kỷ niệm hằn sâu trong tim, trong trí nhớ, trong đầu hay trong bụng…Tú nghe Chuôn nói cười muốn lòi rúng. Hòang Minh lại im re. Chắc hắn đang moi trong trí nhớ bao chuyện mấy chục năm trước, cái nào liên quan tới những từ ngữ đầy tính tượng hình này. Cả xe đợi Chuôn bật mí chuyện động trời. Chuôn kéo ống quần lên, chỉ vào cái thẹo ở đầu gối, nói: ”Nè nè, ổng rủ chở tui đi chơi hồi đó, chạy ẩu, té một cái quá mạng, tét đầu gối mang theo tới bây giờ nè!”. Mọi người bật ngửa cười nghiêng xe, ngã cổ. Chuôn còn đế thêm là đang viết chuyện tựa” Chuyện chưa hề kể” để đăng blog nữa. Minh, nảy giờ cũng cười chưa ra tiếng, chắc nghĩ trong bụng là không sao, còn qua khâu tui kiểm duyệt trước khi đăng mà!
Tới phiên Ngọc Hạnh kể chuyện lạ có thiệt, bảo đảm chưa đụng hàng. Có bạn gái quen được bạn trai thân thiết, bèn đem chuyện về nói với mẹ. Mẹ là người hết sức chu đáo, chuyện gì cũng suy nghĩ lung, cặn kẻ tới ngọn nguồn. Nghe con kể bạn trai đầy tính tốt, bà cũng vui vẻ. Cuối cùng hỏi họ của bạn kia. Con nói họ Tạ. Bỗng dưng bà ta thay đổi gương mặt, quyết liệt không cho con gái giao du với bạn trai đó nữa. Con gái có hiếu phải nghe lời, dù có rơi nước mắt. Thời gian khá lâu sau, con gái lại thủ thỉ với mẹ là có bạn trai mới đẹp trai, khỏe mạnh, công việc ổn định, nhà nề nếp…, không thiếu một tính tốt nào, không thua kém Hồng Võ!. Bà mẹ có ý hơi cảnh giác và sau khi nghe con nói bạn đó họ Trần, cảnh cũ lại tái diễn. Con gái khóc quá, đòi mẹ phải cho biết lý do cấm cản chuyện tình cảm của mình. Bà ta cũng động lòng nhỏ nhẹ nói với con : ”Nhà mình họ Từ. Con lấy nhà họ Tạ. Lúc làm Lễ cưới người ta xướng lên hai họ TẠ TỪ thì còn gì là thể thống, chẳng khác điềm báo không lành cho duyên số của con. Nhưng dù sao cũng đỡ ngượng hơn khi hai họ là TỪ TRẦN!”. Con gái nghe qua cũng phải bật cười cho sự lo quá xa xôi của mẹ. Cũng may, cuối cùng mẹ cô ta đã chấp nhận TẠ TỪ cho nhẹ nhàng hơn! Hòang Minh nghe xong, phán: ”Hòai Linh nghe được chuyện này chắc ghi liền vô bộ nhớ, đem lên sân khấu!”.
Tắm biển xong, đi chơi liền, quần áo ướt đầy xe. Thu ít nói, sau khi bị Tú đổ rượu, tự dưng sáng dạ rõ lên, nói: “Lần sau đi mang theo hai cây sào phơi đồ cho chắc ăn, bảo đảm chuyện này cũng không đụng hàng”. Nhớ tới cảnh có hai cây sào nhô lên cao sau xe, treo đầy…nội y đầy màu sắc chắc mọi người không cho là xe sơn đông mãi võ mà là xe của mấy người mắc bệnh tâm thần quá! Dù sao cũng thưởng nhằm động viên tinh thần vì mọi người của Thu. Thêm ly rượu khiến Thu ngủ sớm. Biết đâu khi ngủ hắn ta có khám phá bất ngờ mới mẻ hơn, hiệu quả hơn. Hảy đợi vậy.
Tú làm chủ xị, lén uống nhiều hơn người khác. Sau khi đã ”sung” tuyên bố tối nay đánh bài cào ăn…hun. Ai thua, tui chỉ chỗ nào phải hun chỗ đó! Riêng Thu nhằm bà con, không cho chơi! Hổng biết sao, ai cũng cười, nhưng không ai ừ! Chắc sợ cái hun lan truyền về làm tan tành ly chén nhà mình! Thấy chưa chiêu dụ được mọi người, tiểu muội bèn qua kể chuyện nhà. Nguyên lần trước đi Củ Chi, Lực có đem theo bọc kẹo. Kiệt ngậm một cục than ù tai. Đó là kẹo sâm Lực mua ở Korea. Tú bèn lấy cục về đưa chồng nói cục bốn ngàn, kẹo sung đó. Không dè anh Đồng cũng vui nói: “Nếu sung thiệt, cục mười ngàn cũng chơi!”. Lần này cũng có kẹo sung trên xe, Tú lấy ba cục và tuyên bố: “Gấp ba, chắc lão Đồng sẽ sung. Hổng sung phạt quì gối!”. Lần này anh Đồng không hòan thành nhiệm vụ, chắc Lực không dám vô nhà Tú uống rượu, sợ vạ lây.
Chuyến đi chơi hạn hẹp thời gian, chỗ đi chơi lại nhiều. Phụ nữ hơi chậm chân lại hay cà kê mua sắm, dễ làm lở chương trình. Lực lo hối, lùa các cô tám từ sáng sớm riết phát sinh sáng kiến là thay đổi việc sắp xếp chỗ ngủ. các cô tám bị chia nhỏ qua nghỉ chung các phòng nam. Các nam ở chung có trách nhiệm chăm sóc và giám sát các cô nữ làm đúng thời gian qui định! Như vậy sẽ “lập lại được trật tự” đi đứng. Ý kiến dỡ bị phản đối quyết liệt. Chỉ có Minh và Võ im re. Chắc bênh Lực.
Đêm ở sài Gòn trước khi về, Hòang Minh rủ Lực nhậu vì có “khám phá mới”. Khi về, trên xe, Hòang Minh bị các cô tám nghe phong phanh chuyện đã quyết liệt cạy miệng Hòang Minh. Minh kể phòng các cô tám nhỏ nên phải đổi phòng cho đủ chỗ ngủ. Sau khi bốn cô tám rời phòng đổi cho Minh và Võ. Hai người này đã thấy trong phòng tắm một vật dụng của phụ nữ bỏ sót lại. Minh cẩn thận lấy cây nhíp mang theo dùng để nhổ râu gắp bỏ vào bọc để đó kiếm “tiền chuộc”. Không may, lúc sáng sớm Lực nhiều chuyện bật mí nhỏ chuyện Minh tìm thấy vật lạ. Các cô tám tuyên bố không quên gì hết! Không biết sợ “quê”, mắc cở các cô tám chấp nhận bỏ của chạy lấy người hay hy sinh “vật lạ” để phản đòn Hòang Minh. Hòang Minh biết ý, trước khi về hai người trong phòng thống nhất đem vật lạ bỏ vô thùng rác. Trên xe bị các cô chất vấn quá, Hòang Minh bật miệng nói là tui đã đo kích cỡ cái quần lót thun rồi, sẽ tiếp tục “điều tra”. Bao nhiêu bí mật bị bật mí hết, kết thúc một khám phá bất ngờ vì hết rồi yếu tố bất ngờ, bí mật! Còn Chuôn nói mai mốt ông xài cây nhíp đó nhổ râu là trụi lủi, râu ra không được luôn! Nếu có một trong các cô tám là chủ nhân “vật lạ”, nên cảnh giác phơi nội y kín đáo khi Minh hoặc Võ ghé thăm nhà tới đây. Biết đâu, nếu để sơ hở hai anh chàng này đo kích cỡ, đối chiếu nếu phù hợp, viết tin lên blog, lại thêm chuyện vui mới cho mọi người cùng vui và vô tình giúp hai chàng kia sẽ có thêm nghề làm trinh thám nữa.
Rõ chuyến ngao vui này có nhiều khám phá bất ngờ quá. Các cô tám tự quyết định khen mình mỗi người ba cục kẹo sung , không ăn mà mang về. Hậu quả ra sao, hồi sau phân giải.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét