Thứ Bảy, 26 tháng 2, 2011

Những người bạn của tôi



      Nghe mấy anh tả vườn me hoài, làm em chảy nước miếng luôn. Cũng may chàng không thấy, kẻo hiểu lầm em ham của lạ. Em chỉ thích me thôi, nhớ tới me hay chảy nước miếng chứng tỏ cảm xúc em còn rất tốt và em cũng thích chuyện vui đùa nữa.
       Bởi vậy, em đã lên lịch trong chương trình về sẽ ghé vườn me. Chàng cũng chiều rồi. Bạn vườn me cũng gật rồi. Bỗng một tối, nhỏ bạn lại chat nói sẽ không tới vườn me được vì sự cô sự cố gì đó, em không hiểu gì cả. Em đang thắc mắc không biết hỏi ai, thì thần giao cách cảm sao ấy, có người giải tỏa ấm ức cho em liền. Em vui lại, cười cái rổn. Chàng nằm kế bên giựt mình, chắc tưởng chuông báo trộm. Cũng may chàng không hỏi gì. Em biết chàng đang mệt .
     Cái ngày đó cũng tới. Một sáng mùa nắng quê nhà. Từ sớm đã nắng, không thiêu đốt như miền Trung gió Lào, như bên bếp xơi món thịt nướng, nhưng cũng đủ làm em rơi mồ hôi mẹ! Bởi vì hột bự bự không hè. May em đi xe có máy lạnh. Nhưng nổi thoải mái vô cùng chỉ kéo dài 5 phút, em phải xuống xe vì đã tới nơi! Bốn con chó đang nhe răng mừng ở cổng. Cũng may, em có tướng đài các, tiểu thơ lắm chớ, đâu giống bọn trộm me, nên mấy con chó an tâm chạy mất sau tiếng la của chủ nhà. Chủ nhà thấy ghét, mặt không cười như mình tưởng. Bộ sợ em vô ăn hết me sao á. Giỏi thì em xơi cỡ ký lô là quá lắm rồi. Cũng may mấy bạn giải tỏa, chào nói ồn ào khiến không khi như nóng lên và mồ hôi con của em cũng mừng ra mặt, chảy ra nhìn cảnh lạ.
       Chàng cũng biết điều theo em quạt, khiến em cảm thấy mình nổi bật hẳn lên. Chủ vườn, tuy mặt không vui lắm, nhưng sốt sắng ghê, đã chuẩn bị nhiều thứ cho buổi họp mặt. Một chàng trai cỡ nữa tuổi em, vai đeo túi cứu thương cứ đi theo nhóm. Em thấy là lạ, hỏi cháu là ai, cháu đeo cái túi đó làm gì, cháu làm nghề gì……? Em xổ một chùm câu hỏi, khiến nó có vẻ bối rối, làm em thêm tự tin nghe nó trả lời. Nó nói nó là ở vườn me, kỹ sư trồng trọt trọt, nghe lời ba mang theo túi cứu thương kẻo khi mấy cô, mấy chú trèo me lỡ tế trầy tay, sướt trán, dập cẳng, lọi cù chỏ nó sẽ tiếp ứng sơ cứu kịp thời. Hoặc vả khi mấy chú chó không thích làm bạn phương xa tới, gây hấn, lở xảy ra ấu đả nó cũng tiếp lo băng bó nhanh chóng nhất. Nó trả lời cũng giòn giả không thua khi em hỏi. Em nói có chứng cớ rõ ràng, chủ vườn me rất chu đáo. Chu đáo kiểu này làm em thấy muốn xỉu. May chàng biết ý quạt lia quạt lịa làm dịu trái tim em đang sôi sùng sục.
      Bạn quê nhà làm một tấm phông chào đón bạn chung một mái trường. Coi kỹ cũng chăm chút lắm, có hình nhiều bạn cũ, em đứng giữa cũng oai lắm. Lần đầu em đi họp mặt được tiếp đón kiểu này nên em cũng có chút cảm động. May mấy đứa bạn ai cũng chầm trồ kiếm hình mình, nhận xét lung tung khiến em bình tỉnh trở lại, không thì không chỉ mồi hôi, có thể nước mắt em cũng rớt theo. Tính em đa cảm lắm.
     Cả nhóm kéo ra vườn. mấy chú chó cũng chạy theo bảo vệ. Chắc bảo vệ me mới đúng. Cuối mùa me hết trái rồi, lá rụng bớt, cây như có chút xơ xác. Mới sáng nắng đã khá nóng. Lập lòe trong nắng là màu đỏ chói chang của bụi hoa giấy khá lớn, màu đỏ dễ chịu hơn của hoa sứ. Màu xanh của vườn cây không mát mắt lắm dù cây khá nhiều. Chen trong me có bưởi, đu đủ, xoài, cam, ổi. Cây nào cũng đang có trái. Chuyện này làm em hơi thích. Em muốn có cảm xúc tự tay mình hái trái và mời mấy nhỏ bạn cùng xơi chung. Chủ nhà đưa tới hàng me ở gần cuối vườn. Có vài cây me còn trái lưa thưa. Mấy nhỏ bạn reo lên có vẻ khoái. Nhưng không ai dám leo cả, dù chủ vườn nói là cây thấp té không đau! Chưa leo đã hù té. chắc chủ vườn muốn trù xui hay không muốn tụi này leo me, hay cả hai? Thấy tức, em xung phong leo trước. Chàng quay lại nhìn em, chàng cười mà sao mặt chàng như méo xệch, hay là chàng đỗ bệnh rồi? Em vội rờ tráng chàng, bình thường dù trời đang nóng. Chàng chỉ chỉ em, em đang mặc cái váy rộng, có nhỏ chọc kêu em mặc củng, chân em đi guốc cao gót nữa. Em trấn an chàng liền, em có mang theo cả ba lô đồ, em thay ngay quần sọt cho bọn bạn biết bản lĩnh em.
     Nữa tiếng sau, khi đã tề chỉnh trong bộ váy mới áo thun, quần sọt. Ra tới nơi, me đã được bẻ xong rồi. Không biết em mất cơ hội thể hiện tài năng hay vượt qua một tình huống có thể gây hậu quả nghiêm trọng. Nhưng em cũng thấy tiếc, có phần giận trong bụng. Chủ vườn chỉ cây đu đủ có mấy trái vàng mõ vịt lơ lững, nói hay là em thể hiện niềm vui, leo hái mây trái chín cây đó đi. Nhỏ bạn còn đế vô, nói cây bên ao, lở té rớt xuống ao mát lắm, không đau. Nếu xảy ra chuyện đó mình tắm luôn, tắm ao đã lắm. Cháu trai mang hộp cứu thương la lên là nếu cô té xuống đó coi chừng con cá hải tượng nó nuôi trong đó. Nó nặng khoảng 15 ký hà. Nhưng cái miệng nó rộng lắm và răng rất nhọn. Nó hay táp mồi lắm!!! Em nghe mà hơi sờ sợ trong bụng, nhưng em bình tỉnh nói em không thích ăn đu đủ, bẻ trái cây khác đi. Thằng cháu nhanh chóng trèo lên bẻ mấy trái đu đủ xuống, rất nhẹ nhàng, nói là đu đủ chín phải bẻ, kẻo nó rụng, hư, uổng! Nó dẫn cả nhóm tới mấy cây bưởi, trái lòng thòng. Kỳ này chắc chắn em thể hiện được niềm vui của mình, ha ha ha!! Tự dưng em cười lãng xẹt. Chàng giật mình quay lại, em cười mím chi một cái, chàng yên lòng.
      Tới góc bưởi, sau khi quan sát kỹ càng, em có quyết định mới. Bưởi dễ hái vô cùng, không đáng với bản lĩnh của em, nên em không thèm hái, cho bọn bạn tự làm. Kiến vàng trên cây nhiều quá, đỏ hết trên mấy trái bưởi, như là bưởi là tài sản của nó vậy. Em dại gì rớ vô, nó nghiến là em la, bọn bạn lại có phen giật mình, tội nghiệp mấy bạn! Em nói hay là mình hái dừa đi, nghe nói dừa dứa trong vườn thơm lắm. Chủ vườn đồng ý, đưa cả nhóm tới cuối vườn. Cây dừa lớn quá, em ôm không hết, vả lại nghe nói gần đó có ổ ong nữa. Kiến em còn kiêng nể, nói chi là ong vò vẻ! Em quay trở lên chòi lòng ngỗn ngang tính toán. Mình phải bẻ được trái gì chớ, kẻo tốn công về đây, tốn công thay đồ, lỡ khoe tụi bạn, Nhỏ bạn thân nhỏ to gì đó với chủ vườn. Chủ vườn chợt nở nụ cười. Nụ cười thấy ghét, biết bao lâu mới thấy. Ảnh nói sẽ chỉ cho em trái để hái dễ lắm. Cây thấp, không gai, không kiến, không ong, bẻ được nhiều trái, nhiều bạn thích ăn. Ừ câu nói này làm em mát ruột. Vậy mới lịch sự với khách phương xa tới chớ. Hái trái nhiều bạn thích ăn, được dịp tự tay phục vụ bạn là niềm vui lớn của em. Em hỏi liền, cây gì, chỗ nào, có nhiều trái không…Tính em sôi nổi vậy đó. Nhưng chủ vườn chắc cũng quan tâm em nhiều nên nghe hết. Ảnh nói không nhiều cây, nhưng cây nhiều trái lắm. Cây ở gần chòi lá, chỗ họp mặt. Trái cây sống chín đểu ăn được, không bỏ trái nào. Lát nữa tới nơi em sẽ biết cây gì. Bây giờ nói trước mất vui.
      Nhóm bạn vừa đi nhàn nhã vừa nói chuyện khiến quãng đường từ cuối vườn lên đầu vườn ngắn ngủn mà em tưởng như cỡ cây số. Bọn bạn đâu biết em đang nôn nao. Bọn con trái bẻ me, bẻ dừa. Bọn con gái bẻ bưởi. Chỉ còn em chưa bẻ gì. Em muốn bình đẳng, hoà đồng, muốn chung sức với các bạn, Em muốn tự tay bẻ trái gì đó, lấy le với tụi bạn. Cuối cùng cũng tới chòi lá. Mấy bạn bày thành quả bẻ lên bàn. Kiến vàng còn bám theo mấy trái bưởi, bò lung tung trên bàn, khiến em có chút ái ngại. Lát nữa mình ngồi, bọn kiến núp đâu đó dưới ghế bò lên, làm sao em biết mà tránh. Em lại mặc quần sọt nữa!!! Em nhắm mắt mường tượng, rồi an ủi mình là có chàng kề bên lo cho em mà. Em yên tâm hơn. Em kéo anh chủ vườn hỏi là cây gì anh chỉ em hái đi. Bọn bạn chung quanh không hiểu gì trố mắt nhìn em. Ảnh nói chung với mọi người là dành riêng cho em cây trái dễ hái nhất, mọi người đều thích ăn. Chưa ai nói gì, ảnh đưa em qua bên chòi, dưới tán me. Mọi người tò mò theo sau.
      Ảnh chỉ chùm lá xum xuê, cao ngang bụng em. Ớt xanh, ớt đỏ chín đầy cây. Trái nhỏ xíu chỉa nhọn lên trời như đang chào, chọc em vậy. Bọn bạn tự dưng cười cái rầm. Em giận quá, quê nữa. Nhưng em vốn bản lĩnh mà. Em tới gốc cây ớt. Em lần lần thân ớt. Đúng như chủ vườn nói, không có kiến. Em dồn hết sức vô hai tay. Em cuối, co mình, tính nhổ luôn gốc ớt bỏ ghét chủ vườn và tụi bạn. Em giật mạnh. Tiếng úi da quá lớn bật ra. Em giật mình. Hai tay em đang túm tóc chàng nằm bên cạnh. Đồng hồ chỉ nữa đêm. Chàng thểu não nói em sao mạnh tay quá!!! Cũng may chỉ là giấc mơ, không thì bọn quỷ sứ có dịp trêu chọc mình cả năm. Sẵn tay em xoa xoa tóc chàng, chàng có chút cảm động lại nằm êm. Chắc chàng còn đang mệt! Em hơi mừng trong bụng. Mình có kinh nghiệm rồi, trước khi tới vườn me. Chủ vườn hảy đợi đấy! Đừng mong bịp được cô nương này! Cũng may em còn kịp kiềm không phát ra ba tiếng ha ha ha .
                                                                                                                               HQL

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  LỊCH SỬ VIỆT NAM 1. Thời kì nguyên sử ( 2879 – 111   CN • Năm 2819 trc CN : người Việt cổ hình thành (lấy tTtên Bách Việt) • Chiến t...