Thứ Hai, 28 tháng 2, 2011

THƯ GIÃN


    
ĐẤT LÀNH CHIM ĐẬU

1. Người đàn ông không mặc gì nằm úp xuống nền đất thì gọi là gì? "Đất lành chim đậu".

2. Nằm úp xuống 1 hòn đá? "trứng chọi đá".

3. Hai người đàn ông không mặc gì cõng nhau? "Gậy ông đập lưng ông".

4. Người đàn ông không mặc gì nhảy xuống bể cá cảnh? "Chim sa cá lặn".

5. Một người đàn ông không mặc gì ngồi sau xe đạp? "Chọc gậy bánh xe".

TRUYỆN HAI ĐỨA TRẺ SINH ĐÔI

Hai đứa trẻ thuộc loai song thai đang thời gian còn nằm trong bụng mẹ thường nói chuyện với nhau. Một hôm, đứa trẻ này hỏi đứa trẻ kia rằng:

Mày có biết ngoài kia trời mưa hay không mưa?

Đứa trẻ kia liền đáp rằng:

Trong đây tối thui làm sao mà biết đươc.

Đứa trẻ này liên nói:

Vậy mà tao biết đó, mày không thấy thằng nhỏ kia bận áo mưa chạy vào rồi chạy ra sao?

Một bửa nọ hai đứa tâm sự với nhau về chuyện nghề nghiệp khi ra khỏi bụng mẹ. Đứa nằm ở trên nói:

- Mai mốt ra khỏi bụng mẹ tao học làm kỹ sư điện, thắp sáng hết mọi nơi, chứ ở trong này tối tăm quá.

Đứa nằm dưới lầm bầm:

- Còn tao sẽ đi học làm cảnh sát. Vì hiện nay lâu lâu tao bị thằng khốn nạn nào cứ lấy cây chọt vào lưng, làm tao vừa nhột, vừa đau, nó còn phun nước bọt trên đầu tao nữa Tao mà làm cảnh sát thì sẽ hỏi tội và bắt nhốt cái thằng chọt gậy này!

    Thắm thoát hai đứa cũng ra khỏi bụng mẹ, đứa ra trước làm anh, đứa ra sau làm em. Vì sinh đôi không đủ sữa bú, người mẹ cho đứa em bú sữa bình, đứa anh bú sữa mẹ.Đứa bú sữa bình thì mập mạp, đứa bú sữa mẹ thì ốm nhom

Khách đến nhà thấy hai đứa đang chơi chung nhau, người khách ôm đứa bé bụ bẩm mập mạp và hỏi chắc mẹ thương con nhiều hơn anh hai phải không? Đưa em trả lời mẹ thương anh hai nhiều hơn con vì anh hai được mẹ thương ngày nào mẹ cũng ôm và cho bú sữa của mẹ, còn con phải bú sữa bình khi ngọt, khi nhạt, khi nóng khi nguội thất thường. Khi bú phải tự bê bình mỏi cả hai tay.
     Người khách hỏi đứa anh sao con được me thương nhiều bú sữa me mà ốm nhom vậy. Đứa anh trả lời có vui sướng gì đâu chú ơi, nói cho chú thương cái vú mẹ con thỉnh thoảng vừa hôi thuốc vừa hôi rượu khó chịu thấy mồ con có bú được gì đâu nên mới ốm nhom như vầy nè.

 ĐỒ HẠCH CHUỘT

      Lý Hùng Kiệt nói lúc còn trung học đệ nhất cấp, thằng M ngồi cạnh bên Kiệt bị lác nhiều chỗ trong người. Chắc do ít tắm.
   Có hôm đang làm bài kiểm tra, chữ viết không ra mà mấy đồng lác nổi hứng đòi được chăm sóc! M chịu đựng ngứa muốn đổ mồ hôi. Giờ kiểm tra, lớp im phăng phắc, gải sẽ tạo tiếng động, các bạn sẽ biết, cười.Càng nén bung càng lớn, M chợt gải một lúc bằng hai tay, miệng bất chợt la lên: Đã quá, đã quá!
Thầy A giật mình, tới chỗ M hỏi trò sao vậy. Biết sự tình, thầy phán: Đồ hạch chuột!
Cũng giờ thầy A, tới phiền S ngồi gần Kiệt chợt gây tiếng động khá lớn trong quần. Chắc do sình bụng và do ém quá lâu. Thầy A quay xuống , S giơ ngón tay chỉ chỉ thằng bạn ngồi bên cạnh . Không xác định rõ đối tượng, không biết tính lém lỉnh của S, thầy A cốc lên đầu thằng bạn kia, phán: Đồ hạch chuột!
Oan cho thằng kia, vừa hưởng hương chuột chết kèm trái cóc, vừa bị mắng, mà nó không biết gì hết.
Kể xong, Lý Hùng Kiệt nói tới giờ nó vẫn không hiểu đồ hạch chuột là gì vì không có trong tự điển.

VÈ BÀN RƯỢU

Đang bên bàn rượu tỏi tại nhà Chuôn, Kiệt ngồi nhẩm tính, và kê ra :

- Minh nhậu hay đòi ăn cơm.

- Thu nhậu một lúc đòi võng.

- Sơn uống một chút mặt hồng đỏ.

- Thành nhậu xong phải đi toillet.

- Võ nhậu một hồi là gải vì dị ứng.

- Tao nhậu một lúc hay xin phép về trước.

- Còn Lực phải có cái gì cho đủ bài vè bàn nhậu của chúng ta.

Bởi vậy mới thành : Minh cơm, Thu võng, Thành cầu

Sơn hồng,Võ gải, Kiệt tâu, Lực…dọn sòng.

Có cả tiếng Miên trong câu vè, tính đoàn kết cao! Kiệt kết luận!

THẬT THÀ THUA THIỆT

Chuôn ta góp chuyện gần chỗ bán hàng cô ta ngoài chợ, có nhà vệ sinh có thâu tiền, tiêu 1000đ, tiểu nữa giá. Nhà cầu chia hai bên, người thâu tiền ngồi bên ngoài.

Có cô gái Miên trong quê ra chợ bán chút rau củ, vô cầu, ra bị chặn đòi tiền.

- Tiêu hay tiểu ? Cô này không hiểu. Bà thâu tiền biết ý, hỏi lại :

- Ỉa hay đái?

- Tui ỉa mà có đái nữa. Cô ta thiệt tình trả lời.

- Vậy là ngàn rưỡi!

XIẾC VOI

    Cũng Chuôn ta góp chữ. Nguyên cháu ngoại Chuôn 3 tuổi khoái coi xiếc trên TV. Mỗi khi cháu vấp té, Chuôn liền nói bé xiếc, bé xiếc. Coi như là lời khen. Vậy mà cháu tự đứng dậy, chịu đau, không khóc.
    Có hôm Chuôn đang nằm võng, đong đưa thế nào rớt xuống đất cái bịch, đau điếng. Cháu ngoại gần đó chay lại la lên: Ngoại xiếc, ngoại xiếc.
Chuôn đang ê ẩm, bực trong bụng, cháu ngoại lại như chợt nhớ, lại la lên : Ngoại xiếc VOI!
Chuôn quạu, tính đánh nó một cái. Nhưng nghĩ lại, thấy cười, mà không thành tiếng!
   Chùa cũng làm marketing
   Trưa mùng 5 tết, Trí Hiền mời nhóm bạn lên chùa Năng Nhơn ăn cơm chay. Chùa chưa hoàn thiện vì thiếu tiền. Trước hàng ba chùa có cây mai lớn, trên gắn rất nhiều phng bao lì xì nắp mở. Trong bao là lá xăm đã giải. Tín đồ tới giật phong bao đỏ đó như là hái lộc và thử thời vận năm mới qua lá xăm.
   Nhóm bạn quanh cây trầm trồ, lý giải ý nghĩa…Có bạn lấy từ một phong bao, lá sâm trung bình. Mọi người tò mò móc các phong bao khác ra coi. Toàn lá xăm không thiệt tốt, cao nhất là trung bình khá, có lá xấu nữa. Các lá xăm được yên vị trở lại trong phong bao! Vì cầm theo sợ xui!
   Trong bàn ăn, có bạn phàn nàn Trí Hiền sao không để thiệt nhiều lá xăm tốt để tín đồ khoái, sẽ tới thăm chùa nhiều hơn, cúng chùa nhiều hơn, chùa xây xong sớm hơn…
    Trí Hiền nói xăm tốt nhiều lắm, nhưng cũng có phần nào xăm trung bình và ít lá xăm không tốt cho tự nhiên. Cây lộc có từ trước Tết, xăm tốt đã được thiện nam tín nữ chọn hết rồi! Lá xăm không tốt họ cất trả lại đó, nên bây giờ tưởng chừng như cây lộc chỉ là xăm không tốt!
   Quả là chùa cũng có marketing, nhưng cũng cần điều chỉnh kịp lúc. Không là phản tác dụng! Phải liên tục bổ sung xăm tốt. Bạn nào đó nhắc cô chủ chùa! Hết ý.

GOODMORNING = TẮM CHƯA?

Dạo này chợ chat chuyển qua buổi tối VN và trên Skype rất dễ nghe, dễ nói. Nhờ vậy chất lượng nhóm chợ được nâng lên rõ. Mọi người vui vẻ tham dự.Do là buổi sáng sớm bên Mỹ, nói chuyện một lát là người này, người kia xin tì đi tắm. Thậm chí vợ vừa nói đi tắm, chồng thay vai được một phút lại mất tiếng. Chắc đi tắm chung! Thậm chí có người trong buổi sáng tắm hai lần!
   Lực thắc mắc sao bên kia cứ sáng ai cũng đi tắm! Chắc mình mẩy bị dơ? Không biết tại sao dơ? Chắc ăn, mỗi khi gặp trên chợ net, câu hỏi đầu tiên của Lực là Tắm chưa?Ai hổng tin hỏi Chuôn làm chứng. Còn người trong cuộc là nứng Sâm, Ngọc Ánh, Hồng Nhan, Thu Hương…Riêng nứng Sâm tắm nhiều quá bị cảm mấy ngày qua. Ai thông cảm liên lạc chia sẻ với nứng vậy.

CON HƠN CHA...NHÀ VÔ PHƯỚC

       Ở quán nhậu, nghe bàn bên có người than thở là con anh ta đang học phổ thông cái gì cũng giỏi hơn anh ta. Bạn nhậu khen vậy nhà có phước. Anh kia nói nó nhậu hơn tui, tới nữa lít không say. Thuốc hút ngày cả gói. Lại thụt bi da, đánh bài nữa. Anh ta thở dài. Anh kia tán vô tại ba nó là tấm gương mà. Con hơn cha có ngày nhà tróc nóc!

BA PHÍT, BA CHUỒN

   Đây là hai lá bài nhỏ nhât trong bài tiến lên. Bởi vậy có hai tên mê bài nói chuyện với nhau như sau :
- Anh tao từ nước ngoài về. Tao tưởng ngon. Không dè không có quà mà còn mượn tiền tao xài nữa. Anh tao là Việt kiều ba phít!
- Anh tao đỡ hơn. Về tay không. Ở chơi mấy ngày, vội đi không lời từ gỉa. Anh tao là Việt kiều ba chuồn!

MỖI CÂY MỖI HOA

     Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh là câu nói đặc sắc riêng có cầu chứng của anh LQB khi diễn đạt về hoàn cảnh đặc thù từng người để thông cảm nhau.
   Ông anh rễ hẻm I này là cao thủ bia, tôi đâu theo nổi. Anh hay thúc mọi người trong bàn uông như nhau. Tôi mượn ngay câu nói của anh. Anh ta cười. Huề. Uống theo tự chọn.

ĂN COI NỒI.....

     Bây giờ câu tục ngữ này được dân bàn bia phát triển dài hơn xưa: Ăn coi nồi ngồi coi hướng sướng có nơi nói chơi có chỗ!
     Nói chơi có chỗ huống chi nói thiệt. Có chỗ hiểu rộng là đung lúc, đúng nơi và cách nói đều được chú ý đúng mức, câu nói mới có hiệu quả, tác dụng như ý. Cô nàng đang quạu vì mẹ la hay do ăn quà vặt đau bụng không dám rên, nếu anh chàng nào sớn sát nhào vô tỏ tình lúc đó chắc chắn được thưởng guốc khuyến mãi thêm vài từ ngữ khó nghe! Chuyện này thật ra xưa như trái đất nhưng lạ là vẫn còn nhiều người học chưa thuộc.

GUỐC CÂY ĐANG LÀ MỐT

       LHM lên Sài Gòn họp bạn. Minh nhờ các bạn như khoe. Minh hỏi ai biết chỗ nào bán guốc cây, chỉ giùm để mua làm quà tặng bà xã đi Tết. Mà phải là guốc cây nhẹ, thật nhẹ! Có bạn khen LHM cưng vợ quá, mua guốc phải thật nhẹ để không làm đau chân bà xã. LHM cải, nói guốc nhẹ để lỡ bị vợ lấy guốc đánh, tao không bể đầu!

LANH NHƯ NỮ SINH HOÀNG DIỆU

PVT đi họp bàn bia, thu hoạch đựơc bài vè của một bạn, về kể trong bàn cà phê sáng .

Cầu nào cao bằng cầu Thiên Hộ

Gái nào ngộ bằng gái Dục Anh

Gái nào lanh bằng gái Hoàng Diệu

Gái nào điệu bằng gái Lam Sơn

NHV chung bàn, ngẫm nghỉ, đóng góp tu bổ lại là :

Cầu nào cao bằng cầu Thiên Hộ

Gái nào ngộ bằng gái Dục Anh

Gái nào lanh bằng nữ sinh Hoàng Diệu

Gái nào điệu bằng mấy nàng Providence.

Tôi tin NHV hơn vì năng khiếu sớm phát triển của hắn, theo lẻo đẻo con gái từ năm mười lăm tuổi!

ĐI VỊ THANH LÀM GÌ

     Sáng sớm bàn cà phê có LHM, TVT, PVT, HQL. Điện TTC tới sau đó một chút. Sáng nay trời trở lạnh khoảng 20oC. Chuyện xoay quanh mùa lạnh và những cái chết bất tử của người lớn tuổi. Chết bất tử là bất ngờ đó. Thấy toàn chuyện không vui HQL nói :

- Sáng thứ hai tụi mình đi Vị Thanh nghe. TTC ngồi kế bên hỏi liền:

- Sáng đi chiều về hả?

- Ừ.

- Đi chơi hay có chuyện gì, tui đi nữa.

- Đi lãnh tiền trúng số. Số ai nấy lãnh, nên cùng đi hết.

TTC nhìn vào hai tờ vé số do PVT mua tặng từng bạn, bật cười vì là vé số tỉnh Hậu Giang (trung tâm tỉnh lỵ là Vị Thanh). Hy vọng HQL nói linh, là sự thật thì Tết này vui biết mấy! Kết quả : Đâu ở đấy!

BỆNH U

           Một bà thôn quê khá giả quản con gái cưng rất nghiêm. Bỗng bụng cô gái ngày to ra. Bà đưa con ra trạm xá. Viên y sĩ biết tính hung dữ của bà ta, ghi vô bệnh án : U căn và chuyển tuyến trên.
Tuyến trên gần đó cũng ngán oai bà này, khám xong ghi : U cưa và lại chuyển tuyến trên nữa.
Tuyến trên thấy rõ không bệnh gì, mà tuyến dưới tránh né nên ghi là: U đựa và yêu cầu bà ta đưa con về. bà ta nổi giận, hỏi tại sao không chửa trị. Ông bác sĩ vui tính ghi giấy cho bà về giải quyết, chỉ có hai chữ : U đại?
                                                                                                Lượm ở bàn bia

ĐỌC TIẾNG VIỆT KIỂU TÀU


     Một anh Tàu du lịch VN. Trước khi đi cũng tập học vài ba chữ Việt nhất là những câu chữ phổ biến.
Tìm khắp nơi không có nhà vệ sinh. Bởi đây là điểm đặc thù của ta. Anh ta mừng húm vì thấy bảng CẤM KHÔNG ĐƯỢC ĐÁI. Anh ta mở lòng mở bụng khoan khoái. Bỗng có người tới phạt vì anh tè bậy. Anh bất ngờ hỏi lý do. Ngừơi kia chỉ bảng cấm. Anh Tàu cải bảng đó cho phép. Anh ta đọc to ĐÁI ĐƯỢC KHÔNG CẤM . Bởi anh học tiếng Việt theo kiểu đọc Tàu bên phải qua trái!
                                                                                                  Lượm ở bàn bia

BỘP CHỘP

     Một ông phú hộ muốn tìm rễ hiền, rễ giỏi cho con gái rượu. Chàng nào hiểu được mười chữ ông đề ra là được làm chồng con gái ông ta. Có người biết hai chữ, người năm chữ, người bảy chữ. Biết bao lâu chưa ai biết tới tám chữ nói chi là mười. Ông ta hơi nãn lòng.
   Có một tên khờ, dốt đặc vô thi. Coi chữ xong, nó phán : Không biết một chữ!
  Ông phú hộ mừng quá tuyên bố ông nhận anh ta làm rễ. Biết chín chữ còn hơn biết bao thằng khác!
                                                                                                      Lượm ở bàn bia
KINH NGHIỆM VUI

    Thấy tôi hay ngồi trước lap top, con gái nhỏ lắm câu hỏi trong đâu tò mò dòm coi ba viết gì. Thời gian dài thấy và biết tôi viết bài cho blog. Cháu cũng coi ké blog. Rồi có tối trước khi ngủ, con gái nhò nói với tôi là cho cháu viết nữa. Tôi ừ và cười trong bụng. Hẹn mai tôi sẽ chỉ mở winword , chỉ save ra sao. Còn cháu đã biết sử dụng bàn phím vì hay chơi game hàng ngày.
     Con gái nhỏ tôi trân trọng từng chữ một bảo đảm không sai chính tả. bài có tựa là tập làm văn.
    Mở bài: Có tiết tập làm văn. Cô cho đề tập làm văn. Em thấy đề bài khó. Em làm đại. Em nộp cô và em mong sẽ được điểm mười…
    Tôi đọc tới đó bật cười. Con gái nhỏ tôi nhăn nhó hỏi sao ba lại cười, con tập viết mà! Tôi nói con thấy khó, làm đại sao lại mong tới mười điểm? Sao không mong điểm khác thấp hơn, vừa với bài con làm.
    Con gái nhỏ tôi nói tại mỗi khi đón con học về, ba hay hỏi hôm nay con có điểm mười không, nên con muốn điểm mười, để ba khỏi la!
    Tôi hết cười luôn, giật mình, tự nhủ mình vừa học được bài học quí từ cô giáo 8 tuổi. Đừng quá áp lực lên con nhỏ, kẻo riết nó bị xì trét thì nguy!

ĐỂ GIỮ GÌN BẢN SẮC

    Cũng bên bàn cà phê thanh thản mỗi sáng thứ bảy, HV kể có đội đi phóng đường để lên dự án làm lộ cho khu đất mới mở. Bản vẽ chi tiết rất hoàn chỉnh, rất đúng thực trạng và yêu cầu, nhưng chỉ có con đường mới vẽ lại ngoằn ngoèo như con rắn…bò, không đi thẳng để giảm chi phí dù không vướng núi, vướng sông gì cả.
    Sau khi được hỏi, người khảo sát thiết kế trả lời do đây là khu vực nông thôn, mình vẽ đường cong cong mới giống như cảnh thôn quê, mới giữ gìn được bản sắc văn hóa dân tộc! Mấy tay thẩm định nghe vậy lại mùi tai thông qua mới ngộ.
    Thực chất mọi người đều biết mấy chỗ uốn cong cong là né đất của các chức sắc có cỡ!

MỘT NGƯỜI LÀM QUAN

     Sáng thứ bảy, quán cà phê sân vườn, nhạc nhẹ êm êm. Bàn cách bàn khá xa, ai nói nấy nghe. S cận nói chuyện đời xưa, một người thành đạt có thu nhập khá cao, đủ lo cho nhiều người. Chắc từ đó có câu Một người làm quan cả họ được nhờ. Chỗ này chắc hơi xa đề, cả họ nhờ vả chắc là nhờ dựa hơi, dưa quyền của quan là người thân hơn là từ thu nhập chính đáng. Nói chuyện kia là để liên tưởng hôm nay, năng suất lao động xã hội thấp quá, khiến thu nhập người lao động thấp quá. Thu nhập thấp, đôi khi còn do phân phối chưa công bằng, khiến cả nhà cùng làm đôi khi chưa đủ ăn!
    L ngồi không ngứa miệng nói S chưa nói đúng thực trạng. Bây giờ cũng có cảnh hấp dẫn là một người làm quan cả làng hưởng sái! S cải, nói chuyện viễn vông. M ngồi kế bên, đế vô, nói chớ mầy không thấy báo đăng làng nào có ông phát tích làm quan, đường làng sẽ được sửa sang để ô tô quan đi làm thuận tiện. Không phải cả làng có con đường đẹp do hưởng sái là gì?

CÓ DẤU HUYỀN CŨNG QUÊN

Ngoài Bắc có địa phương nói tiếng L và N lộn lẫn nhau. Nói sao viết vậy. Có bác sĩ coi bệnh án một tay nghiện rượu, ghi Nôn ra máu. Anh ta nói có dấu huyền cũng quên. Anh ta hơi hách dịch, không cần coi bệnh nhân đang chùm mền vì đau. Ghi thêm dấu huyền trong bệnh án và kết luận: Chuyển qua phụ khoa kiểm tra tiếp!
                                                                                                               Lượm ở bàn bia

KHIÊM TỐN KHI NÓI TIẾNG ANH

     Có người hay nói dù vốn tiếng Anh chưa bao nhiêu. Bạn phê phán, anh ta trả lời là tính anh ta khiêm tốn, chữ nào không biết mình nói tiếng mẹ đẻ, đâu có gì sai! Dưới đây là một số câu nói khá nổi bật của anh ta ở bàn bia :

- If you like, I afternoon you.

- You dai very khai.

- Stone please!

    Anh ta khoe đã từng đi thi tiếng Anh. Ở phần nghe anh ta khoe nghe được 10/10. Có bạn biết chuyện, thắc mắc vậy sao anh ta làm bài không có điểm! Anh ta cải là anh chỉ nghe đượ vì anh đâu có điếc! Còn họ nói gì xí xô xí xào anh ta đâu có hiểu, làm sao làm bài được!

TÌM TRÁI DƯ

   Ngày Tết đến trên bàn thờ có mâm ngũ quả. Thiệp chúc Xuân cũng vậy. Có lần HQL gởi thiệp, bạn phàn nàn sao là cầu vừa đù xài ( MÃNG CẦU, DỪA, ĐU ĐỦ, XOÀI ), tôi muốn cầu dư xài!
    Ngồi quán cà phê HQL nhờ các bạn tìm trái nào tên dư để câu chúc có ý nghĩa hơn. Hết hai bình trà, chỉ có LHM thông minh hơn, lên tiếng là biết trái có từ dư nhưng nhiều ký tự hơn chữ dư, không biết có được không?
    Với sáng ý này, đố bạn năm mới LHM sẽ được thưởng gì không? Xin mời bình luận nhân đầu năm mới.

HAPPY DAY TỚI CÁC BẠN

1. Chàng và nàng ngồi trong công viên tại Ha Noi. Chàng rất thẹn thùng còn cô gái muốn được chàng hôn bèn nói: "Ôi! má em đau quá!" Chàng trai bèn hôn vào má cô gái. - Em thấy thế nào? Còn đau không? - Úi, hết đau rồi. Ít phút sau... - Ôi! Cổ em lại đau! Chàng lại hôn vào cổ nàng. - Còn đau không em? Cô gái bẽn lẽn: Hết... rồi... Cụ già ngồi gần đó cáu tiết liền hỏi: - Hỡi chàng trai có đôi môi thần kì, cháu có thể chữa được bệnh trĩ không?

2. Con dâu ăn mặc khá " mát mẻ " đang ngồi nhặt rau. Vô tình ngước lên thấy bố chồng đang ngồi xem thời sự quốc tế gần đó cứ nhìn trộm mình, con dâu bực mình hỏi: Tình hình thế giới có gì không ba? Ba chồng giật mình nhưng cũng kịp trả lời: Áo đang tuột dốc, Mông Cổ sơ hở, Cu Ba căng thẳng.

3. Cô gái bán ví rao như sau: bóp đi, bóp đi, bóp trên 5 ngàn, bóp dưới 7 ngàn, bóp bên trái và bóp bên phải cùng giá, bóp da 7 ngàn, bóp lông 13 ngàn, bóp ngoài 3 ngàn, bóp trong 8 ngàn, bóp đi bóp đi....Thấy vậy 1 thanh niên hỏi, ủa bóp ở đâu là rẻ nhất. Cô gái trả lời: bóp em là rẻ nhất rồi! Bóp đi, bóp đi!

4. Đang ngồi thiền trong chùa đột nhiên phương trượng khóc lớn. Các đệ tử thấy vậy xúm vào hỏi: - Vì sao thầy khóc? - Ta khóc vì chừng này tuổi đầu rồi mà … chưa biết… đàn bà là gì. Các đệ tử ồ lên: - Ôi xời ... tưởng chuyện gì....chuyện nhỏ! Các đệ tử vì muốn lấy lòng sư phụ nên đã xuống núi bắt 1 em "cave" lên cho sư phụ xơi để biết thế nào là đàn bà. Sáng hôm sau, phương trượng lại khóc to hơn, các đệ tử hoảng hốt xúm vào hỏi: - Vì sao thầy lại khóc nữa ? Trụ trì mếu máo trả lời: - Hu hu .... ta cứ tưởng đàn bà là thế nào ... hóa ra giống hết các ni cô trong chùa.! Thiện tai, thiện tai!

5. Vợ phát hiện ra chồng mèo mỡ ghen tuông, chồng thanh minh: Em biết không, gì em cũng hơn nó hết, đây nhà to em ở với anh cả đời, nó chỉ ở với anh phòng khách sạn mấy chục mét vuông có 1 đêm, chấp nó làm gì, tiền lương anh đưa em hết, chỉ đưa nó vài vé thôi, chấp nó làm gì, em hàng trăm bộ quần áo, nó nghèo lắm quần áo không đủ mặc đâu, có vài mảnh che thân, chấp nó làm gì, còn.... còn về nhan sắc hả, nó phải kêu em bằng...cụ, chấp nó làm gì !!! :)

6. Một girl trẻ trung trắng trẻo đi xe ôm, đang đi girl ta bổng nói với tài xế: - Chà! Sài gòn mới có 10 năm mà thay đổi quá ! Ông tài xế tưởng vô mánh gặp Việt kiều nên mới hỏi: - Dạ ! vậy chứ Cô ở nước nào mới về vậy ? - À ....Em ở tù mới ra..

7. Ai cũng biết là Việt Nam, Lào là anh em. Nhưng một sự thật phũ phàng là: Cái gì tệ ở Việt Nam cũng gán cho cái mác Lào. - Đôi dép mang gớm nhất, rẻ nhất là đôi dép Lào (15k 2 đôi). - Bệnh thì có bệnh lang ben, hắc Lào. - Cái thứ thuốc hút gớm nhất cũng là thuốc Lào. - Cơn gió khắc nghiệt nhất cũng gọi là gió Lào. Và ....... Có một ông doanh nhân nọ người Lào sang Việt Nam làm việc cũng đã lâu. Trong một chuyến đi công tác Hà Lội, trên xe buýt, ông ta ngồi chung với 1 người Hà Lội. Sau khi đến trạm dừng, người Hà Lội kia phát hiện là đôi dép mình không cánh mà bay. Ông ta la lên: "thằng lào, thằng lào lấy ?" ..
                                                                                                                ( Hong Nhan sưu tầm )

LẤN ĐẤT

    Nhóm Hoàng Diệu 68-75 hay nói về những khoảng khắc nên thơ thời đi học gắn liền với những con đường Giao Hạ, Hoàng Thị, Vườn Đào…khiến hôm 23 tháng chạp TTC, LHM, NHV, PVT, HQL ở không, kéo nhau tìm dấu cũ. Thực tế đáng tiếc khiến các chứng nhân xưa đang xa xứ buồn. Trò H buồn đến nỗi bỏ ăn khuya, phàn nàn lũ 5 người tự dưng chi tìm chuyện không vui ra nói. HQL vừa đọc mail thấy 4 câu thơ anh Ân trên net bèn mượn hình thơ vẽ ra 4 câu thơ chợ tặng trò H cho có vẻ nên thơ… thẩn một chút.

Nếu mai em về thăm Hoàng Thị

Cảm cảnh đìu hiu gió tháng..mười

Vườn đào xơ xác cây trơ gốc

Mồ mã chen nhau lấn với người.

    Đọc xong chắc mẫm trò H tiết kiệm thêm mấy buổi ăn, được dịp giữ eo tốt.
    Nói chuyện lấn đất sẽ mở ra nhiều chuyện cười ra nước mắt. Hàng ngày LHM đi làm việc ngang trường Hoàng Diệu, nhìn vào thấy ao lục bình xưa đã được lấp thành sân phẳng phiu. Khi sân định hình, tường rào được xây ngay ngắn, mới thấy miễu Bà Hỏa lấn một phần khuôn viên đất trường. LHM kết luận vậy là Miếu lấn đất trường.
    Hôm đi tìm dấu tích đường xưa, ngang nghĩa trang Triều Châu. Nghĩa trang cũng có tường rào che chắn kiên cố. Cũng nhờ tường NHV mới thấy một số nhà dân cất lấn lên mồ mã người ta. Chuyện này có thật, khiến người thân có mồ mã bị lấn chiếm, muốn cúng phải xin phép chủ nhà vô cúng mã trong nhà người. NHV nói Người sống lấn đất người chết.
    Tất nhiên ở đường Hoàng Thị nói trên Người chết lấn đất người sống!
    Còn TTC, nhân những ngày cận Tết cũng cùng con lấn đất lề đường bán bóp. Nhưng việc lấn này có phép đàng hoàng, phải đóng thuế hoa chi nữa. Ghi chú: Chuyện TTC bán bóp có mấy người trong lẫn ngoài nước đã xung phong làm bài rao tiếp bán hàng như LHT, NHN, LHM. Thậm chí LTH nổi tiếng rao hay cũng ra tiếp bán. Sơ khởi là TTC bán đắt hàng cũng phần lớn nhờ các lời rao! Qua Tết TTC sẽ có thưởng cho bài rao nào hay, thu hút được nhiều khách hàng nhất. Giải thưởng là cái bóp.
    Còn nhiều chuyện lấn đất kể hoài không hết như khu công nghiệp lấn đất vườn, sân golf lấn đất ruộng, ao tôm lấn đất lúa… Riêng quê nhà có thành tích nổi bật, bên trà dư tử hậu hay nhắc là mấy sân tennis lấn sân vận động mấy chục năm nay. Tin đồn không căn cứ là mấy người có thẩm quyền bị hãng bia nào đó lốp-bi, nên mới xảy ra cớ sự. Thanh niên thiếu sân chơi nên quán bia ngày thêm khách.
                                                                                                             From hql
LÀM PHƯỚC

       Dù xây chín vạn phù đồ/ Không bằng làm phước cứu cho một người. Câu ca mang triết lý nhà Phật này được LTH thuộc nhất trong đám bạn đồng lứa. Gia đình nhà LTH đã cưu mang, nuôi dưỡng nhiều trẻ thơ mồ côi, hay bị bỏ rơi từ nhỏ bằng từ thu nhập khiếm tốn của hai vợ chồng. Đông nhất là trẻ đang bốn tuổi.
    Cảm nhận chuyện trên, blog này đã đăng lại bài do nhà báo viết. Qua đó nhiều bạn cùng thời các nơi biết về tấm lòng, hoàn cảnh nhà LTH.
    LHT từ xa xôi đã chia sẻ tình cảm, tấm lòng với LTH bằng cách ủng hộ 200$. Số tiền khá nhưng không thấm với chi phí hàng năm nhà LTH bỏ ra. Cái nói ở đây là lòng hảo tâm chớ không phải số tiền. LTH rất cần những tấm lòng từ người hảo tâm như vậy. Mong rằng LHT sẽ mở hàng đắt khách. Nhờ tinh thần LHT, HQL đã tiếp nối 100$. Mong là trước mắt, nhóm trẻ thơ không may kia có thêm chút quà bánh đón Tết vui thêm một chút. Mong là trang làm phước này sẽ có dịp nêu tên thêm nhiều người.
                                                                                                                                                    From hql

TIN THẦY BÓI

       Tôi nêu hai tiêu đề trên có tính hơi đối lập nhưng không hoàn toàn mâu thuẫn nhau. Bởi có những việc lấn đất phục vụ dân sinh rất được hoan nghênh. Và đôi khi có những người muốn có cái áo từ bi lòe thiên hạ. Quanh ta sự vật muôn màu, người đa tính cách. Cuộc sống phức tạp, khó phán đoán khiến một bạn bia có câu nói khá hình tượng Không biết con sâu gì trong trái ổi! QKP từng nói vời tôi : Tao không hiểu tao mày bằng tuổi mà sao tao luôn gặp khó còn mày lại may mắn hơn! Rõ bạn đó chưa vượt qua được sự phức tạp trong cuộc sống, tin ở số phận, cho rằng số mình không tốt. Thực tế cho thấy bạn đó không sai. Mỗi người sinh ra có hoàn cảnh riêng, lớn lên trong môi trường riêng và không hoàn cảnh, môi trường nào cũng giống nhau. Hoàn cảnh éo le, ai muốn? Nên mới chào đời từ ngữ số phận. Nhưng há lẻ cả đời người ta chịu lệ thuộc số phận? Nhìn đời ở góc độ bi quan chỉ làm mình mất nhuệ khí, hay nãn lòng. Tôi nói với bạn đó: Tao chỉ hơn mày là lúc gặp khó tao ráng lo vượt qua bằng mọi cách! Tôi chỉ muốn nói mình phải có nỗ lực trong cuộc sống. Chỉ khi mình có mục tiêu hơi quá tầm, con người mình mới thể hiện hết năng lực tiềm ẩn bên trong, tôi đã đọc đâu đó như vậy. Tôi cho là đúng. May là bạn đó giờ tạm ổn. Chung quanh ta bao điều thuộc tâm linh, khoa học kỹ thuật chưa lý giải nổi, nên tôi không bổ báng thần linh, nhưng tôi luôn tâm niệm lúc gặp khó phải ráng tự cứu mình rồi trời sẽ cứu và tôi cũng cảm nhận tôi cũng từng nhận nhiều món quà từ số phận sau các nỗ lực hết mình của mình. Nhưng cái gì cũng có cái giá của nó.
    Thất bại là bà ngoại thành công. Hy vọng sau bao thăng trầm, năm mới các bạn cùng thời sẽ phát đạt hơn, bởi theo thầy bói năm nay sẽ tốt cho con khỉ. Những gì thầy bói nói làm tăng niềm lạc quan là tôi tin ngay. Mà bạn mình khỉ nhiều nhất. Có tôi trong đó.

From hql

CHUYỆN 50 NĂM


Hai cụ già tổ chức ăn mừng 50 năm ngày cưới ở nhà hàng.

Xong tiệc, cụ bà thấy cụ ông chảy nước mắt.

Bà cảm động lắm và hỏi: - Chắc ông hạnh phúc vì thời gian tuyệt vời chúng ta đã có 50 năm qua phải không?

Cụ ông không trả lời và suy nghĩ xa xăm.

Ðoạn ông trả lời: - 50 năm trước, cha của bà dí súng vào tôi và dọa bỏ tù tôi 50 năm nếu tôi không cưới bà. Phải chi hồi trước tôi can đảm một chút thì lẽ ra ngày mai là tôi mãn hạn tù rồi!

Lệ Toàn (sưu tầm)

SỰ CỐ NGHỀ LÀM THẦY

Trong lớp học giờ đạo đức, thầy giáo đang giảng về công ơn của thầy cô.

Thầy giáo hỏi cả lớp:

- Các em hãy cho thầy biết một câu tục ngữ nói về người thầy. Câu nầy gồm có 6 chữ. Lớp im lặng.

Thầy giáo mớm ý:

- Câu tục ngữ trên có 2 chữ "Làm" và chữ "đố". Cả lớp yên lặng không ai trả lời

Thầy giáo lại mớm ý

- Câu tục ngữ trên có cả 2 chữ "Thầy" và chữ "nên" Lớp tiếp tục im lặng.

Thầy giáo điên tiết: - Câu tục ngữ trên có 6 chữ, có cả 2 chữ "mầy" và chữ "không".

Vậy đó là câu gì các trò biết không

Cuối lớp có 1 cánh tay rụt rè giơ lên.

- Em cho biết đó là câu gì? - Thưa thầy đó là câu "Làm thầy mầy không nên đố"

Lệ Toàn (sưu tầm)

GIÁM ĐỐC THÔNG MINH

Hai vợ chồng đang ngồi nói chuyện, chiếc điện thoại đắt tiền reo inh ỏi, anh chồng làm giám đốc một công ty liền bắt máy.

Bên kia giọng bồ nhí õng ẹo: "Anh đó hả?”

Anh chồng bối rối một chút, rồi nảy ra sáng kiến, liền trả lời:

- Alô! Ai đó? À, danh sách khen thưởng nhân viên công ty hả?

- Anh giỡn hoài, có thương em nữa không nè?

- Thứ nhất: Nguyễn Hoài Thương

- Thế em đến với anh nghen !?

- Thứ hai: Lê Văn Kẹt

- Hay là... Anh qua đây với em đi!

- Thứ ba: Đỗ Văn Bận

- Thế khi nào anh mới đến được?

- Thứ tư: Mai Văn Tới

- Lúc mấy giờ hả anh?

- Cuối cùng: Nguyễn Văn Bảy

Ông giám đốc tắt máy, quay sang vợ: "Hừ, văn phòng làm ăn bê bối quá. Danh sách khen thưởng mà cũng quên !"

Lệ Toàn (sưu tầm)

KỶ NIỆM VUI
 P2
    Nhớ ngày đó cái đám học trò con nít đang tập làm người lớn hay chém vè xin Thầy Cô ra ngoài đi tiểu nhưng thực sự là chuồn êm xuống hành lang gần quán Cô Quốc để lén hút thuốc Capstan. Tôi nhớ rỏ trong đám này có cả trò Trịnh... Sáu Nhỏ. Một ngày xấu trời nọ xui khiến cái đám học trò quỷ tha ma bắt này bị Thầy Hiệu Trưởng LXVịnh bắt gặp quả tang đang cùng nhau ..."ngó trên tay điếu thuốc cháy lui dần."  Tẩu vi thượng sách.  Một, hai, ba dzọt cho lẹ. Cả bọn bị Thầy Hiệu Trưởng dzí theo cùng đường đã phải mở cổng trường dzọt luôn ra đường Mạc Đỉnh Chi. Thầy giận quá  bèn truyền lịnh cho ông gác dan "khóa cổng lại luôn, không cho tụi nó trở vô."  Bị lâm vào hoàn cảnh "nội bất xuất ngoại bất nhập" cả bọn hè nhau vào quán bi da Phong Lan (lúc đó đã có bán cả cà-phê) giả bộ kêu một ly trà đá để câu giờ chờ trở lại học giờ kế tiếp. Chị Bảy đem ly trà đá kèm theo một bình trà "sơ cua" ra.  Lũ nhóc làm một hơi liên tiếp ba bình trà mà trường vẫn chưa mở cổng cho giờ học kế tiếp nên một tên đã lên tiếng "cho tụi em xin thêm bình trà ... thứ tư đi Chị Bảy ui" làm Chị bực mình hét toáng lên “bình trà của Chị không có chân nên không biết đi, đứa nào còn khát nước thì tự động đi xuống bếp mà châm thêm vào.
P1
      Hôm đó Nguyễn Khắc Ch., học sau tui một lớp tại trường Hoàng Diệu, nhà ở Cống Đôi, Đại Hải (hiện là chủ một tiệm chuyên may veston tại chợ Phụng Hiệp), CH bị bịnh, vốn là dân Bắc Kỳ ăn cá rô cây, sống tiết kiệm nổi tiếng toàn cầu nên hắn đâu dám lại tiệm thuốc tây của ông Dược sĩ đẹp trai mang kiếng trắng NBToàn để mua thuốc uống. NKC rủ tôi đi qua hốt thuốc "chùa" bên chùa Tịnh Độ, vì hắn biết tôi tuy học lớp Pháp Văn, nhưng vốn quen biết lớn với ông "phụ tá" thuốc nam NHV đang học bên lớp 9A3, vì bọn học trò bên lớp Pháp Văn hay kéo nhau sang lớp 9A3 "hun lén" người đẹp P.T.Giang (chàng ỏng ẹo như con gái, hiện đang ở Ohio). Ông "trợ lý " này lại chơi rất thân với cặp bài trùng N.V.Khải (đã qua đời năm 1983) và LHT. Khải ở trọ chung nhà với tôi, còn LHT thì hàng ngày với trang phục đơn giản áo thun ba lổ quần tà lỏn, cộng thêm cái giây bùa đỏ toòng teng trên cổ, lội bộ sang nhà tôi kiếm Khải để xù xì đủ thứ chuyện trên đời. NKC giải thích "mày quen biết lớn với NHV, nếu đi với mày,tao may ra có thể xin thuốc ' chùa ' nhanh hơn chăng"
     Đến chùa Tịnh Độ thì bọn tôi cũng phải tuân theo nguyên tắc công bằng bác ái như lời Phật dạy, cho nên NKC phải điền tên tuổi, tình trạng bịnh hoạn ra sao vào một tờ giấy đưa cho NHV, và sau đó NHV dỏng dạc ra chỉ thị "hai thằng bây ngồi yên đó đợi Thầy kêu tên" NKC lẩm bẩm "tưởng đâu mày quen biết lớn thì dễ xin thuốc, ai dè NHV cũng chỉ là người đi làm "chùa" ở trong Chùa chứ có là cái giống ôn gì ở đây đâu"
    Trong lúc chờ đợi, NKC có cây viết Trung Cộng mới mua, sau khi điền xong tờ giấy, hắn đã "làm ơn làm phước bác ái từ bi" cho bà con đứng sắp hàng xin thuốc, chuyền tay nhau mượn để ghi chép và sau đó không biết ai đó đã "cầm nhầm" luôn không chịu trả lại cho hắn. Quá tức giận vì cây viết " xịn " của mình đã bị biến mất, NKC đã xổ tiếng Đan Mạch ngay tại chốn thiền môn "Bà mẹ nó! Cây viết xịn của tui mới mua chớ bộ “của chùa” sao mấy người mượn dùng rồi lấy luôn không chịu trả lại cho tui" Nghe tiếng nói giận dữ của NKC, vị Sư hiền lành đang ngồi hốt thuốc gần đó đã nhẹ nhàng nói với anh chàng học trò HD đang nổi quạu "Bộ Cậu tưởng "Đồ Chùa" là dễ lấy lắm sao? Cậu chờ đợi nãy giờ đã khá lâu rồi nhưng nào đã hốt được thuốc để đem ra khỏi chùa đâu!"
    "Bao nhiêu năm làm kiếp con người. Chợt một chiều tóc trắng như vôi . Lá úa trên cao rụng đầy. Cho trăm năm vào chết một ngày..." Buổi chiều mùa thu nơi xứ người, ngồi nhìn lá vàng rơi tưởng nhớ lại "thiên đàng tuổi nhỏ" thuở còn học trường Hoàng Diệu, mới chợt "ngộ" ra sau gần bốn mươi năm dài, bôn ba thời vận, hiểu được chân lý “của chùa” trong câu nói của vị sư già năm xưa, tưởng như đùa, nhưng rất sâu sắc…trong đầu vẫn còn vang vọng dư âm đoạn nhạc TCS nơi sân trường cũ, mà ngày nào Thầy LVT đã cho đám học trò con nít nghe, mê nhạc nhưng chẳng hiểu gì cả và cho đến lúc giật mình nhìn lại đời mình đã xanh rêu mất rồi. Cám ơn Nguyễn Hồng V. đã cho các bạn đồng môn vài phút lội ngược dòng thời gian để cùng nhớ lại "dòng sông tuổi nhỏ" của mình.

Thạch Nguyễn NJ Mùa lá rụng 2008

THƠ VUI
Ô MAI TƯƠI

Bác Lực đi Hội chợ hoa

Bác Minh dặn vói "Nhớ quà cho tao!"

Tưởng Minh yêu chuộng sắc màu

Hoa thơm cỏ lạ ngạt ngào...Minh vui,

Ai ngờ Minh chẳng...chịu chơi!

''Ô mai tươi" mới là mồi Minh ưa!

Ngây thơ Lực cứ ''ừ'' bừa,

Nhanh chân rảo cẳng kiếm mua cho bằng.

Ghé khắp hàng họ xa gần,

Nổ đom đóm mắt vẫn không ra quà,

Hay là tại Lực quáng gà?

Ô mai toàn ''héo'', ''tươi'' ra đằng nào???!!!

Mặc lời vồn vã, mời chào

Lực ta ngoe nguẩy lắc đầu không mua

Đi mãi đến gần giữa trưa,

Tình cờ hàng chữ "ô mai tươi" đề

Ngẩn ngơ chàng Lực vác về,

Ô mai..ngâm úng sao ...thề là tươi ???

Thu Hương 02/2008

___________//___________


Ô MAI TƯƠI - VERSION 2.1

Bác Lực đi hội chợ hoa

Bác Minh căn dặn "Để nhà tao vui

Mày giùm kiếm ô mai tươi

Khi về mày ghé nhà chơi, gởi quà"

Bác Lực đi chợ đường xa

Giữ lời hứa, cố tìm ra thứ cần

Rảo vòng bao tiệm xa gần

Ô mai toàn héo biết lần nơi nao

Mặc lời rộn rả mời chào

Lực ta ngoe nguẩy lắc đầu không mua

Đi mãi tới gần giữa trưa

Mắt nổ đom đóm nghĩ thua keo này

Chân chùn, tựa quán như say

Bỗng thấy hàng chữ ô mai tươi mà?

Lực tưởng mình bị quáng gà

Hỏi cô chủ có phải là...đồ tươi?

Cô chủ chợt nhỏn nhẻn cười

Ô mai tươi đó, bác ơi hỏi gì?

Bác Lực tức bụng thấy kỳ

Ô mai ngào ngọt, cớ chi lộn sòng

Khiến cho bác phải chạy rong

Đường đi trong miệng, bác không biết xài

Đáng cho bác Lực ỉ tài

Bác móc phone mắng Minh mày chơi tao

Ô mai tươi nó ra sao

Mày không nói rõ khiến tao nổi khùng

Rồi bác chợt nổi cơn sung

Bác mua cả tá bê bưng về nhà

Một nửa bác gởi làm quà

Nửa kia bác ngắm, để mà... tức chơi!
                                            HQL




Hôm kìa đọc blog Hoàng Minh

Em bừng quạu kẻ ghẹo mình hả hê

Hôm kia em đi chơi về

Chàng đón tại cửa chàng bê vô nhà

Em vui em tặng chàng quà

Líu lo em kể chuyện qua tưng bừng

Chàng khen em, chàng bóp chưn

Người khôn ai quạu người dưng bao đồng

Hôm qua em nghĩ trong lòng

Quăng đi cục giận để không lo phiền

Hồi đêm nghĩ vẩn liên miên

Bỏ, thời lại tiếc như tiền ...thua me!

Cục giận nó bự tè lè

Vị nó đắng chát cay se cái mồm!

Cục giận lớn cỡ một ôm

Để trong bụng như mang thêm cái thùng!

Cục giận nhọn bén vô cùng

Để trong óc, lụi lủng tung cái đầu!

Cục giận như lửa dư dầu

Để trong túi cháy áo quần, bị quê!

Nghĩ đi nghĩ lại đề huề

Em gởi cục giận, chữ đề tặng Minh!

Coi như là cái tỏ tình

Coi như là vật làm tin lâu dài

Gió đong đưa cánh bướm lay

Dù giông bão vẫn không bay nụ cười

Mặc ai than khóc em tươi

Em thưởng cục tức mấy người chia nhau.
                                              Bướm Đen

  Hôm qua đọc một ác thơ

Hồi đêm bất chợt nằm mơ gặp người

Gặp em bọn hắn lại cười

Bọn hắn có vẻ thảnh thơi, em hừng

Em mắng, bọn hắn tửng tưng

Em liền nổ pháo như xuân đang về

Hắn trơ mặt như chưa hề

Em bèn tháo guốc, gió về, đứt phim

Thấy tiếc quá, em nằm im

Em dỗ giấc cố mong tìm ác nhân

Guốc em đế nhọn mười phân

Chắc mẫm dấu đóng một lần không phai

Em trở mình cả đêm dài

Bổng dưng em tức hồi ngày em quên

Cửa sổ nếu đóng khít rêm

Gió đâu len, tạo tiếng ồn, tan mơ

Sáng thấy em chút bơ phờ

Chàng thương chàng hỏi, ngây thơ em bày

Chàng cười: Em của anh hay,

Mới được nhiều hắn thài lai ghẹo mình

Chàng cười: Em của anh xinh

Mới được bọn hắn cố tình đùa vui

Lời Chuôn: Giận lẫy sẩy cùi

Giận chi thêm mệt, bùi ngùi mình ên

Giận thì lỗ, buông thì nên

Giận chi lỡ rớt cái duyên dáng mình

Hà hà, em sẽ lặng thinh

Em cười cho bọn chọc mình tức chơi

Chàng liền khen em tuyệt vời

Chợt dưng em khỏe: Chàng ơi chàng ời!


 
 
 
 

                  Nhân đọc bài trên Đặc san Xuân

                             Nhân Valentine ai ơi đừng đổi giọng.

Em năm mươi hồn đang dậy sóng

Bao sáng chiều lóng ngóng trước gương

Nhìn đi nhìn lại vấn vương

Vẫn duyên dáng vẫn dễ thương quá chừng!

Nhỏn nhoẻn cười thấy mừng quá xá

Đời bỗng xuân thiệt đã hơn mong

Bỗng dưng sao má em hồng

Bỗng dưng em thấy trong lòng xôn xao

Nhân tụi bạn rủ nhau du lịch

Chàng giữ nhà, thỏa thích em đi

Trãi qua bao chuyện ly kỳ

Vui không kể hết, cười chi chưa từng

Tám từ hôm tới hừng buổi sáng

Bao tâm tình thấy đáng cuộc chơi

Đang sung đâu thiết nghỉ ngơi

Kéo nhau cả đám đi bơi cho tường

Áo tắm em đầy hương vải mới

Màu sáng tươi, tự ngợi khen mình

Mặc vào em thấy thêm xinh

Nhắc mấy đứa bạn ghi hình về chưng

Bất chợt nhớ, la: đừng chụp nữa

Kẻo mai này có đứa gởi hình

Em mặc áo tắm tới Minh

Nghề photoshop,chắc mình bị trêu

Ghép, chỉnh, đổi…hắn đều thông thạo

Lỡ hắn làm rớt áo em sao!

Vội vàng em đổi giọng cao

Nè nè bà bắn đứa nào gởi tin

Chuyện tao tắm tới Minh cà…sóc

Chặn từ xa kẻo khóc sau này

Em vui em thấy em hay

Vài vòng bơi khỉ cho vây nước vào.
                                        hql

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  LỊCH SỬ VIỆT NAM 1. Thời kì nguyên sử ( 2879 – 111   CN • Năm 2819 trc CN : người Việt cổ hình thành (lấy tTtên Bách Việt) • Chiến t...